Bài viết số 7 lớp 10 đề 1: Nghị luận về truyền thống Tôn sư trọng đạo
Nghị luận về Tôn sư trọng đạo gồm dàn ý cụ thể kèm theo 18 bài văn mẫu hay được Vik News tuyển chọn từ các bài làm đạt điểm cao của học trò giỏi trên cả nước. Thông qua tài liệu này giúp các em học trò lớp 10 tham khảo, trau dồi tiếng nói để chấm dứt bài viết số 7 lớp 10 của mình đạt kết quả cao.
Tôn sư trọng đạo là 1 trong những truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam. Truyền thống tốt đẹp ấy đã được dân chúng ta kế thừa và phát huy trong cuộc sống ngày nay. Dù là ở đâu, ở thời đại nào thì nghề dạy học vẫn luôn được coi trọng và người thầy vẫn luôn được tin tưởng. Ngoài ra các bạn xem thêm rất nhiều bài văn nghị luận khác tại phân mục Văn 10. Vậy sau đây là 18 bài nghị luận về tôn sự trọng đạo hay nhất, mời các bạn cùng theo dõi và tải tại đây.
Đề bài: Dân tộc ta có truyền thống Tôn sư trọng đạo. Theo anh (chị), truyền thống đấy được nối liền như thế nào trong thực tiễn cuộc sống ngày nay?
Nghị luận về tôn sư trọng đạo hay nhất
Dàn ý nghị luận về Tôn sư trọng đạo (2 Mẫu)
Nghị luận về tôn sư trọng đạo ngắn gọn (6 Mẫu)
Nghị luận về tôn sư trọng đạo đầy đủ (10 Mẫu)
Dàn ý nghị luận về Tôn sư trọng đạo
Dàn ý số 1
I. Mở bài:
– Dẫn dắt vấn yêu cầu luận: Lịch sử dân tộc luôn đề cao, coi trọng những người mang trọng trách bự lao: Dẫn dắt, giáo dục con người trưởng thành. Điều ấy đã biến thành 1 đạo lý nhưng mà người ta vẫn gọi là “Tôn sư trọng đạo”.
II. Thân bài:
* Gicửa ải thích thế nào là “Tôn sư trọng đạo”?
– “Tôn sư”: Tôn trọng giáo viên
– “Trọng đạo”: Coi trọng đạo lí
⇒ “Tôn sư trọng đạo”: Cần ghi nhớ công ơn, tôn trọng ơn nghĩa của giáo viên, coi trọng đạo lý, khắc sâu ân nghĩa của những người đã dìu dắt, bảo ban học sinh trong sự nghiệp trồng người.
– “Tôn sự trọng đạo” chính là 1 truyền thống tốt đẹp của đạo học Việt Nam, truyền thống này có từ lâu đời lúc có nhu cầu truyền dạy và học tập của con người.
* Vì sao cần phải “tôn sư trọng đạo”?
Cần hàm ơn thầy cô bởi:
– Thđấy cô nâng đỡ, truyền đạt kiến thức, chắp cánh nâng đỡ con người trong hành trình dài rộng của cuộc đời
– Thầy cô dạy ta cách sống, cách làm người, hướng con người đến những trị giá sống tốt đẹp
– Thầy cô dành cho học sinh tình mến thương như mẹ cha
– Thầy cô là những người bạn luôn kế bên san sớt với học sinh mỗi khi buồn vui hay hạnh phúc
– Biết ơn giáo viên là nét đẹp trong cách sống của con người, là biểu lộ của 1 người thực thụ có văn hóa
* Biểu hiện của “Tôn sư trọng đạo”
– Phạm Sư Mạnh – học sinh của cụ Chu Văn An, tuy đã thành quan bự, nhưng mà lúc quay trở về thăm thầy vẫn cung kính, đứng từ xa vái chào. Khi được thầy mời vào nhà chỉ dám ngồi bậc dưới ⇒ 1 thái độ, 1 con người, 1 tư cách bự
– Ngày nay, truyền thống đấy vẫn được trình bày 1 cách nhiều chủng loại dưới nhiều bề ngoài:
+ Học trò gửi những lời tri ân đến thầy cô nhân ngày 20/11
+ Học hành chịu khó, lễ độ, ngoan ngoãn với giáo viên…
* Mở mang vấn đề
– Ngày nay có rất nhiều người học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, được học nhiều bộ môn của các thầy cô giảng dạy nhưng mà họ ko tinh thần được vấn đề cần phải tôn trọng, kính trọng, lễ độ với người thầy và coi trọng đạo học nhưng mà thầy truyền giảng. Điều đấy có tức là đạo lý truyền thống ko được tôn trọng, học tập…
– Kế bên những biểu lộ trình bày truyền thống “tôn sư trọng đạo” vẫn còn những con người bất kính, bội ơn với thầy cô:
- Hỗn hào với thầy cô
- Bày trò chọc phá thầy cô
- Làm những hành vi sai lầm khiến thầy cô phiền lòng
⇒ Hành vi, việc làm tương tự phải bị phê phán
– Nhưng cũng có rất nhiều người học sinh đã và đang hiểu, thực hành câu thành ngữ và cũng đang bước trên trục đường thành đạt trong cuộc sống, trong khoa học,…
* Liên hệ bản thân:
– Điều hoàn hảo nhất để đền đáp công ơn thầy cô là học hành chịu khó cần mẫn, mang những tri thức nhưng mà thầy cô đã truyền dạy xây dựng mai sau bản thân và làm giàu cho quốc gia
– Quyết tâm biến thành con người sống đẹp, sống có đạo đức, có tài để ko phụ công sức bảo ban của thầy cô
– Bản thân cần tinh thần bổn phận và việc làm của mình sao cho xứng đáng với những gì thầy cô truyền đạt
III. Kết bài:
– Khẳng định lại vấn yêu cầu luận: “Tôn sư trọng đạo” là 1 nét đẹp trong tính cách, cá tính sống của mỗi người
– Lời nhắn gửi tới mọi người: Hãy sống thật đẹp, sống có lợi, có đức và có tài để công sức của các thầy cô phát triển thành có ý nghĩa
Dàn ý số 2
I. Mở bài
Giới thiệu về truyển thống “Tôn sư trọng đạo”, sự nối tiếp của truyền thống ấy hiện nay.
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của dân chúng ta. Câu nói đấy đã nhắc nhở con người phải biết sống cho phải đạo làm người. Người thầy chính là những người đã đưa ta tới với kiến thức của loài người, ko có người thầy chúng ta chẳng thể có tri thức. Người thầy cũng chính là những người chéo lái đưa chúng ta tới bờ bến của cuộc sống, của niền vui và hạnh phúc. Vì thế để có được ngày bữa nay chúng ta nên nhớ tới công ơn của những người thầy, nhờ có những người thầy nhưng mà chúng ta có ngày bữa nay. Do vậy, chúng ta cần nối tiếp và nhân rộng truyền thống tốt đẹp này cho mọi lứa tuổi ngày mai.
II. Thân bài
1. Gicửa ải thích vấn đề: truyền thống “tôn sư trọng đạo”
- Gicửa ải thích các định nghĩa: “tôn sư”? “trọng đạo’’? “Tôn sư” là đề cao, suy tôn, kính trọng, lễ độ, ghi nhớ công ơn của người làm thầy, những người đã mang lại cái chữ cho chúng ta. Trọng đạo là coi trọng nghề dạy học Nghề dạy học là nghề đáng được coi trọng vì thành phầm nó tập huấn ra chính là con người.
- Gicửa ải thích ý nghĩa của truyền thống “tôn sư trọng đạo”. “Tôn sư trọng đạo” hàm chứa 1 ý nghĩa thâm thúy.
- Là sự nghĩ suy nhìn nhận đúng mực và tân tiến cùa dân chúng ta về 1 nghề đáng được coi trọng và 1 con người đáng được suy tôn. Là gắn bó khăng khít với sự nghiệp trồng người để tăng lên dân trí, tập huấn nhân công. bồi dưỡng nhân lưc; bồi dưỡng thiên tài khiến cho dân giàu nước mạnh, xã hội tăng trưởng tốt đẹp. Xưa, cha ông ta đã nói “hiền tài là nguyên khí non sông”
2. Phân tích và chứng minh: “Tôn sư trọng đạo” là 1 truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta.
- Kính trọng và đề cao vai trò của người thầy. Dân tộc ta là 1 dân tộc văn hiến và hiếu học, luôn coi trọng nghề dạy học. Suy tôn người thầy là chứng cứ hùng hồn của 1 dân tộc hiếu học.
- Coi trọng việc học hành. Từ trước đến nay, nhà nước ta luôn cho giáo dục với nhiều bề ngoài không giống nhau, như xây dựng trường học với phương châm “100% người dân biết chữ”. Các giáo viên luôn được phân phối, động viện trong công đoạn công việc. Các em học trò luôn được tạo điều kiện tối da trong công đoạn học, đặc thù các em gặp cảnh ngộ gian khổ, vùng sâu vùng xa.
- Coi trọng đạo lí làm người, đề cao nhơn nghĩa. 1 quốc gia có nghìn 5 văn hiến như Việt Nam, để có được thành quả như hiện nay phải kể tới công sức rất bự của các bậc thánh nhân, những con người đủ đức đủ tài. Chỉ những con người ấy mới làm nên đại sự như Bác Hồ đã nói “Có tài nhưng mà ko có đức là kẻ vô ích, có đức nhưng mà không có tài làm việc gì cũng khó”. Vậy những con người ấy làm sao để đủ đức, đủ tài? Ấy là phải ân cần, cho việc học.
3. Truyền thống “Tôn sư trọng đạo” được nối liền như thế nào trong thực tiễn cuộc sống ngày nay:
- Trên khắp quốc gia, ở đâu cũng vậy, từ thị thành tới nông thôn, miền xuôi tới miền ngược, người dân Việt Nam đều yêu mến, tôn trọng ông thầy, đều dành cho thầy những tình cảm ưu ái nhất, đặc thù là lòng hàm ơn thâm thúy thầy, đã dạy con cái họ nên người.
- Trong cảnh ngộ sơn hà còn nghèo, đời sống thầy giáo còn nhiều gian khổ, họ đã tận tâm giúp sức thầy 1 cách thật tình và cảm động. Các dân tộc vùng cao đã coi các thầy giáo, cô giáo miền xuôi lên dạy học như người con của quê hương minh.
- Người thầy được suy tôn thì nghề dạy học cũng được coi trọng.
- Giáo dục tập huấn là quốc sách bậc nhất, và ngày 20-11 hằng 5 đã biến thành ngày hội bự của toàn dân đế suy tôn người thầy và nghề dạy học cao quý
4. Cần phải làm thế nào để phát huy truyền thống “Tôn sư trọng đạo” trong 1 thời đại mới?
- Trước những tăng trưởng của nền kinh tế, cần giáo dục về đạo đức, tư tưởng cho lứa tuổi học trò.
- Có những phân phối hăng hái cho hàng ngũ “trồng người” đề họ có thể chuyên tâm vào công tác, hiến dâng vô cùng mình cho sự nghiệp trồng người.
- Hăng hái tuyên truyền những tấm gương “Người tốt việc tốt” trong hàng ngũ thầy cô giáo, để các em học trò có tình cảm tốt đẹp với những người thầy.
III. Kết bài
Nêu cảm tưởng của em truyển thống tốt đẹp nàny
Từ 1 đạo lí truyền thống của dân tộc, tôn sư trọng đạo đã mang 1 ý nghĩa cách mệnh mới trong thời đại hiện nay gắn liền với tư tưởng “trồng người” cua Chủ tịch Hồ Chí Minh. Nó ko chỉ là đạo lí, tình cảm nhưng mà còn là ý thức, sức mạnh, hành động cách mệnh để đưa quốc gia đi lên càng ngày càng giàu mạnh, tân tiến. Ấy là nét mới của truyền thống tôn sư trọng đạo trong cuộc sống ngày nay của dân chúng ta.
Nghị luận về tôn sư trọng đạo ngắn gọn
Bài văn mẫu 1
“Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”
Câu ca dao qua lời mẹ ru đấy ko biết từ khi nào đã đi sâu vào sự ghi nhớ của những người dân Việt Nam. Ngay từ thuở còn nhỏ, chúng ta đã được dạy về truyền thống tôn sư trọng đạo đã có từ lâu đời của dân tộc. Quả thật, vai trò của người làm thầy trong bất kỳ thời gian nào cũng đáng được trân trọng. Nhất là ngày nay, các lứa tuổi học trò vẫn tiếp nhận truyền thống tôn sư trọng đạo của ông cha đi trước và tăng trưởng nó càng ngày càng đặc sắc hơn nữa.
Trước hết, ta cần hiểu “tôn sư trọng đạo” có tức là gì? Tôn sư tức là kính trọng, hàm ơn và đề cao vai trò của người thầy trong học tập cũng như cuộc sống. Còn trọng đạo là coi trọng đạo lí, những phẩm giá đạo đức tốt đẹp của con người. Thầy cô giáo là người đã truyền cho ta biết bao tri thức, bảo ban chúng ta nên người, họ cũng là những người lái đò âm thầm, hi sinh tất cả để đưa ta tới bờ bến thành công. Vì thế, tôn trọng, hàm ơn giáo viên ko chỉ là vấn đề truyền thống nhưng mà đã biến thành 1 phạm trù đạo đức, phản ảnh tư cách, văn hóa của mỗi con người.
Dù ở trong bất kì cảnh ngộ nào, vai trò của người thầy cũng được xã hội tôn trọng, bởi lẽ “nhất tự vi sư, bán tự vi sư”. Tôn sư trọng đạo ko chỉ là sự kính trọng, hàm ơn đối với những người làm nhiệm vụ truyền dạy tri thức nhưng mà còn trình bày lòng ham học hỏi, đam mê đối với học tập. Truyền thống tốt đẹp đấy đã được dân tộc ta ngợi ca từ lâu đời, những nhà giáo có phẩm giá cao quý, tư cách cương trực được lưu danh muôn thuở. Chu Văn An là 1 thầy giáo lừng danh thời Trần. Những học sinh được ông chỉ dạy sau này đều biến thành người có lợi cho quốc gia. Hàng 5, vào ngày sinh nhật ông, những người học sinh cũ dù có là quyền cao chức trọng vẫn ko quên về thăm và bộc bạch lòng hàm ơn đối với thầy. Ngày nay, xã hội tiên tiến, việc học càng vào vai trò quan trọng hơn. Người thầy ko chỉ là người truyền dạy kiến thức nhưng mà còn là người hướng dẫn, người lắng tai, khơi nguồn ước mong, ham mê cho học trò. Nghề giáo vẫn là 1 nghề cao quý và được nhiều người mến mộ: “Dưới ánh mặt trời, ko có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học”. Mối quan hệ thầy- trò dù có thân cận, thân thiện tới mấy cũng chẳng thể thiếu đi sự tôn trọng.
Tuy nhiên, trong cuộc sống ngày nay, vẫn có 1 số học trò, dù là vô tình hay cố ý đang đi trái lại với truyền thống của dân tộc. Họ ko làm tròn nghĩa vụ học trò, khiến cho giáo viên phiền lòng, giẫm đạp lên tình cảm thầy trò cao quý. Những học trò đấy đáng bị lên án và phê phán gay gắt.
Học trò chúng ta hiện nay cần tiếp diễn kế thừa và phát huy truyền thống tôn sư trọng đạo. Không chỉ ngừng lại ở việc hàm ơn, kính trọng thầy cô, chúng ta còn cần biến sự hàm ơn ấy thành hành động. Mỗi người học trò cần có tinh thần ham tìm tòi, hiểu biết, đam mê đối với việc học, phấn đấu, quyết tâm hết mình để biến thành người có lợi trong xã hội và góp phần dựng xây quê hương, quốc gia.
“Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Vai trò và địa điểm của người làm thầy dù trong bất kì cảnh ngộ, xã hội nào cũng sẽ ko chỉnh sửa. Hiểu được sự vất vả và khó nhọc của công tác đấy, chúng ta càng phải phấn đấu hơn nữa để sao cho xứng đáng với sự hy vọng và tin cậy của các giáo viên.
Bài văn mẫu 2
Từ xưa cho tới hiện tại, tôn sư trọng đạo ko chỉ là vấn đề đạo đức nhưng mà còn là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của dân chúng ta. Ấy cũng là nhân tố quan trọng làm nền móng đạo đức của 1 xã hội tân tiến. Vậy ta hiểu như thế nào về truyền thống trên?
Thật vậy, tôn sư trọng đạo quả là 1 truyền thống hết sức tốt đẹp. “Tôn sư” là tôn kính những người đã bảo ban mình, đạo thầy trò là 1 trong những mối quan hệ đạo đức quan trọng. “Tôn sư trọng đạo” đã biến thành 1 truyền thống đạo đức quý giá của người Việt… Nhờ coi trọng việc học, tôn kính người thầy, dân chúng đã góp phần hình thành nền văn hiến lâu đời của quốc gia. Thời đại nào cũng có những tấm gương hiếu học, nhiều người thầy mẫu mực và những câu chuyện cảm động về tình thầy trò. Có những người thầy đã khuất nhưng mà tài năng và tư cách của họ vẫn rạng ngời. Có những học sinh dù đã đỗ đạt thành tài, có quyền cao chức trọng nhưng mà vẫn luôn nhớ về người thầy đã bảo ban mình nên người.
Ngày nay, truyền thống tôn sư trọng đạo đấy vẫn được nối tiếp và phát huy. Nhà nước, xã hội luôn có sự ân cần, phát huy giáo dục. Tăng lên đời sống vật chất và ý thức cho những người làm thầy làm cô. Các gia đình ở cấp học nào thỉ ngôn ngữ của thầy giáo, cô giáo vẫn có ảnh hưởng hết sức bự tới sự tạo nên tư cách của mỗi con người.
Kế bên ấy cũng có nhiều hiện tượng thụ động ảnh hưởng ko tốt tới truyền thống tôn sư trọng đạo của dân tộc. Tiền lương chưa nhận đủ để trang trải chi tiêu hàng ngày, thực trạng này khiến ko ít các thầy, cô phải làm việc thêm để kiếm sống. Và vì lí do ấy thì ko ít người chán ngán ngành sư phạm cao quý này vì mức lương quá thấp. Chẳng hạn 1 sinh viên tốt nghiệp Đại học Ngoại thương có thể dễ ợt kiếm tìm công tác với mức lương 7, 8 triệu. Còn sinh viên sư phạm đã tốt nghiệp khó kiếm việc làm nhưng mà còn nếu kiếm được chỉ có 2 tới 3 triệu cùng biết bao trằn trọc và sức ép từ công tác và từ xã hội. Cũng có những học sinh ra trường lúc thành đạt không phải nhớ tới sự tần tảo của thầy cô lúc bảo ban mình, thậm chí cũng có những hiện tượng phụ huynh hoặc học trò xúc phạm tới phẩm chất và tư cách của thầy cô. Đây quả là 1 hành động đáng phê phán và lên án. Vì thế mọi người cần phải chung tay và loại trừ những hành động ấy.
Tóm lại, tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống tốt đẹp và chúng ta cần phải giữ giàng và phát huy nó. Bản thân tôi cũng sẽ luôn hướng về và nhớ ơn những thầy cô đã bảo ban mình.
Bài làm mẫu 3
Câu phương ngôn đã thấm nhầm những quan niệm của cha ông ta. Có thể nói đây là 1 đạo lý nhưng mà con người Việt Nam chẳng thể nào chối bỏ được. Nó mang 1 nghĩa sâu xa cho sự tôn kính, hàm ơn đối với người đã có công bảo ban mình.
Khởi đầu câu phương ngôn là từ tôn nó mang ý nghĩa sâu xa của sự tôn kính, kính trọng cha ông ta có câu “Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy” đây là 1 câu phương ngôn hay, người thầy ở đây được ví ngang ngửa với cha mẹ mình. Không chỉ có thế người thầy cũng là người cho ta tri thức, trang bị cho ta vào đời. có thể nói công ơn của thầy rất lớn bự. chúng ta chẳng thể phủ nhận công ơn ấy đi nhưng mà phải ghi nhớ trong lòng, tôn kính thầy như bác mẹ mình. Từ tôn bổ nghĩa cho từ sư để nói lên công ơn bảo ban, của các thầy cô.
Trọng đạo ở đây có tức là trọng những đạo lý của phận làm con, làm em phải biết quý trọng những gì nhưng mà thầy cô đã cho mình ko chỉ có vậy còn phải biết tôn trọng, ko nên dùng những việc làm ko tốt ko tôn kính .
Và ko chỉ có thế Tôn sư trọng đạo được coi là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của nhân loại. Nếu trẻ con là tờ giấy trắng thì người cầm cây bút viết lên những tờ giấy trắng đấy những tráng thẳng hàng, rõ nét, rõ chữ nhất chính là giáo viên. Tôn trọng những người giữ vai trò truyền đạt kiến thức loài người cho lứa tuổi sau là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Và kế bên ấy Tôn sư trọng đạo được coi là 1 truyền thống đạo đức hết sức tốt đẹp của dân tộc ta. Đứng trước những hiện tượng đáng nghĩ suy ngày nay về vấn đề đạo đức học đường, chúng ta cần thiết những hoạt động cấp thiết để nhắc nhở mỗi người nhìn lại thái độ và cách xử sự của mình đối với những người làm thầy trong xã hội này.
Và nghĩa vụ làm con làm em phải biết quý trọng những gì nhưng mà cha ông ta đã để lại kế thừa và phát huy 1 cách tốt nhất cho truyền thống này.
Bài văn mẫu 4
Dân tộc ta có biết bao truyền thống tốt đẹp như bác ái “Thương người như thể thương thân “, cần mẫn trong lao động, có lòng yêu nước nồng cháy,… Con người Việt Nam rất hiếu học. Tôn sư trọng đạo là 1 trong những truyền thống cao đẹp ngày 1 phát huy đặc sắc.
Chỉ có 4 chữ “Tôn sư trọng đạo” nhưng mà chứa đựng biết bao ý nghĩa sâu xa, bao tư tưởng tình cảm tốt đẹp. “Sư” tức là thầy, “tôn sư” tức là tôn trọng, tôn kính ông thầy. “Đạo” có tức là đạo học, cũng có tức là đạo lý làm người: “trọng đạo ” là coi trọng, trân trọng, quý trọng đạo học, đạo làm người. Thật là giản dị, dễ hiểu: có biết trọng đạo học, đạo làm người thì mới biết tôn kính ông thầy; hay có biết tôn trọng ông thầy thì mới coi trọng đạo học, quý trọng đạo làm người.
Trong xã hội phong kiến, ông thầy là 1 trong 3 giềng mối bự: quân, sư, phụ. Cổ nhân đã dạy: “Nhất tự vi sư, bán tự VI sư”. Phương ngôn, ca dao có nhiều câu ca ngợi ca người thầy với tất cả lòng mến yêu, hàm ơn thâm thúy:
“Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”
Hay:
“Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy
Nghĩ sao cho bõ những ngày ao ước”
Đọc “Quốc âm thi tập ”, ta thấy tâm hồn Nguyễn Trãi ko chỉ ngay ngáy vì “ưu ái” nhưng mà còn trăn trở thao thức bởi “nợ cũ” đeo nặng 2 vai:
“Nợ cũ trước nào báo bổ
Ơn thầy, ơn chúa, liễn ơn cha”
Ngày xưa, kinh tế kém tăng trưởng, đời sống dân chúng ta còn nhiều thiếu thốn gian khổ, số người được nấu sử sôi kinh nơi của Khổng sân Trình rất ít oi. Thế nhưng mà truyền thống “Tôn sư trọng đạo” đã in sâu vào tâm hồn triệu triệu con người. Ông thầy và đạo học được suy tôn, được bồi đắp ngày thêm tốt đẹp.
Sau Cách mệnh tháng 8, nạn mù chữ được trả tiền trong 1 thời kì ngắn. Việc học hành được mở rộng và tăng trưởng. Dân trí được tăng lên ko dừng. Phổ cập Tiểu học, phổ cập Trung học cơ sở là chỉ tiêu nỗ lực của nhiều địa phương. Các trường Đại học, trường Cao đẳng, trường Dạy nghề mở ra khắp mọi nơi. Cứ 3 người dân là có 1 người đi học. Thành tựu lớn lao đấy, 1 phần lớn bự là có sự đóng góp tâm hồn, trí óc, công lao của hàng triệu thầy giáo, cô giáo từ các trường Măng non, Tiểu học, Trung học, tới Cao đẳng, Đại học. “Vì hạnh phúc mười 5: trồng cây; vì hạnh phúc trăm 5: trồng người “Nghề dạy học là 1 nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Những câu nói đấy đã trình bày sự suy tôn vị thế ông thầy trong số đông, coi trọng giáo dục là quốc sách. Hàng vạn giáo viên đã được phong tặng danh hiệu cao quý: “Nhà giáo dân chúng “, “Nhà giáo ưu tú”. Ngày 20 tháng 11 hằng 5 là ngày: “Nhà giáo Việt Nam”. Trò kính thầy, thầy mến trò. Phong trào “dạy tốt, học tốt” trong các trường học ngày 1 đơm hoa kết trái.
Ngày xưa, với truyền thống “Tôn sư, trọng đạo” nhưng mà những tăm tiếng bất diệt như: Chu Văn An, Nguyễn Bỉnh Khiêm như những tại sao rạng ngời. Ngày nay, truyền thống “Tôn sư trọng đạo “, đã và đang được nối liền và phát huy mạnh bạo. Vai trò ông thầy càng phát triển thành quan trọng trong sự nghiệp tập huấn hàng ngũ trí thức để tăng mạnh công nghiệp hoá, tiên tiến hoá quốc gia.
Bài văn mẫu 5
Dân tộc ta vốn được biết tới là 1 quốc gia hiếu học với truyền thống tôn sư trọng đạo thâm thúy. Trong kho tàng ca dao phương ngôn đã có rất nhiều những câu ca nói về tình cảm thầy trò như “1 chữ cũng là thầy/ nửa chữ cũng là thầy” hay “muốn sang thì bắc cầu kiều/ muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”… Và trong cảnh ngộ ngày nay truyền thống ấy vẫn được kế thừa và phát huy sâu rộng.
Để hiểu hết ý nghĩa toàn vẹn của câu ca dao này thì chúng ta cần phải đi giảng nghĩa đầy đủ về “tôn sư” và “trọng đạo”. Tôn sư là thái độ tôn trọng người thầy. Còn trọng đạo nghĩa là coi trọng mối quan hệ giữa thầy và trò. Qua đây cha ông ta muốn gửi gắm 1 ý nghĩa thâm thúy ấy chính là phải biết tôn trọng giáo viên, những người đã cho ta tri thức cùng lúc phải trân trọng tình thầy trò. Nó biến thành 1 truyền thống hết sức tốt đẹp của dân tộc ta trong suốt chiều dài lịch sử mấy nghìn 5.
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống tốt đẹp được lưu truyền từ nghìn 5 trước. Khi nhưng mà quốc gia ta còn là quốc gia phong kiến. Việc học đã được đề cao và vai trò của những người làm thầy nhưng mà chi tiết là “thầy đồ” đã được để mắt. Hình ảnh những người thầy đồ ngày đêm tận tụy mài mực đọc sách đã biến thành những nguồn cảm hứng dạt dào của biết bao tác phẩm văn chương. Chắc hẳn chúng ta người nào cũng biết tới vị thánh hiền người đã đặt nền tảng cho nền giáo dục Việt Nam là thầy Chu Văn An. 1 người thầy lỗi lạc đã tập huấn nên biết bao lăm bậc hiền triết cho quốc gia. Tấm gương học sinh Phạm Sư Mạnh là 1 trong những minh chứng tiêu biểu cho truyền thống “tôn sư trọng đạo” nhưng mà chúng ta phải noi theo.
Sau lúc đỗ đạt làm quan lớn, những dịp lễ tết Phạm Sư Mạnh vẫn thường ghé qua thăm thầy của mình. Thế nhưng mà dù đứng trên cả vạn người, đức cao vọng trọng nhưng mà chưa bao giờ người trò ấy dám ngồi ngang hàng với thầy mình. Tới nhà thầy vẫn bó tay chào từ ngoài cửa, 1 2 giữ thái độ kính trọng với người thầy của mình. Thế mới thấy truyền thống đấy đã ăn sâu và biến thành cỗi rễ kiên cố cho biết bao lăm lứa tuổi người dân Việt NAm.
Các cụ ta thường có câu rằng “Mùng 1 tết Cha, mùng 2 Tết mẹ, mùng 3 tết Thầy” để thấy được tầm quan trọng của truyền thống ấy trong chiều dài lịch sử dân tộc. Tới hiện nay, trong khi quốc gia càng ngày càng tăng trưởng thì trị giá của câu nói ấy vẫn còn vẹn nguyên. Hơn người nào hết, Đảng và Nhà nước ta hiểu rằng để tăng trưởng quốc gia thì việc tăng lên giáo dục có vai trò đặc thù quan trọng. Và để phục vụ những lứa tuổi học sinh hoàn hảo thì ân cần tới đời sống của hàng ngũ nhà giáo là điều then chốt. Chính thành ra có thể kiêu hãnh khẳng định rằng Việt Nam là quốc gia độc nhất vô nhị có ngày hiến chương nhà giáo 20/11 ngày nhưng mà toàn bộ lứa tuổi con người hiến chương giáo viên của mình. Hàng 5 có rất nhiều các cuộc thi viết về thầy cô, và có rất nhiều những bài văn hết sức xúc động về tình cảm thầy trò được trao giải. Mỗi dịp 20/11, hay kỷ niệm thành lập trường rất nhiều các lứa tuổi học trò dù làm gì hay ở bất kỳ đâu vẫn tụ hợp đầy đủ về trường cũ để tri ân và bộc bạch sự kính trọng với thầy cô….
Tuy nhiên kế bên ấy cũng còn rất nhiều những trường hợp “con sâu bỏ dầu nồi canh”, làm xấu đi truyền thống tốt đẹp của dân tộc. Song nó cũng chỉ là 1 số ít còn đó nho bé nhưng mà thôi. Điều quan trọng ấy là cả dân tộc ta vẫn kế thừa và phát huy truyền thống này 1 sâu rộng.
Truyền thống tôn sư trọng đạo là 1 trong những truyền thống hết sức tốt đẹp của dân tộc,. Dù tới nghìn 5 sau đi chăng nữa nó cũng sẽ mãi mãi trường tồn cùng dòng chảy của lịch sử. Trở thành 1 trong những thước đo sự tân tiến của xã hội.
Bài văn mẫu 6
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của dân chúng ta. Ngay từ xa xưa, tình cảm thầy trò được coi là 1 trong những thứ tình cảm thiêng liêng của con người. Bởi người thầy như bác mẹ ta, nuôi dưỡng ta lên người, giáo dục cho ta những điều hay lẽ phải. Người thầy hết sức quan trọng trong cuộc sống của mỗi người.
Câu nói đấy đã nhắc nhở con người phải biết sống cho phải đạo làm người. Người thầy chính là những người đã đưa ta tới với kiến thức của loài người, ko có người thầy chúng ta chẳng thể có tri thức. Người thầy chính là những người chéo lái đưa chúng ta tới bờ bến của cuộc sống, của thú vui và hạnh phúc. Vì thế để có được ngày bữa nay chúng ta nên nhớ tới công ơn của những người thầy. Nhờ có những người thầy nhưng mà chúng ta có ngày bữa nay.
Hiện nay vấn đề về tôn sư trọng đạo đã có nhiều chỉnh sửa. Các giáo viên dù phải đứng trước bao lăm gian khổ của cuộc sống vẫn đang ngày đêm lo âu, nghiền ngẫm để truyền thụ cho học trò những kiến thức quý giá nhất. Còn học trò, kế bên những học trò chịu khó ngoan ngoãn, tiến hành đúng đạo làm trò, mến yêu và tôn trọng giáo viên, đã có ko ít bạn trót quên đi đạo nghĩa thầy trò. Những học trò đấy đã vô tình hoặc cố ý vi phạm đạo làm trò, làm đau lòng các giáo viên. Có ko ít trường hợp đã đang tâm tước đi mạng sống của những người thầy của mình, hay có những kẻ dùng lời lẽ để xúc phạm đến người thầy của mình. Thậm chí có những kẻ đã hãm hại thầy cô của mình để đạt mục tiêu tư nhân. Ấy là những việc làm đáng lên án, trái với đạo lý làm người, chúng ta cần phải cáo giác để loại trừ những hành động ấy.
Thầy cô giáo chính là những người đã chống chèo con thuyền để đưa bao lứa tuổi học sinh sang bến đỗ.Tôn trọng những người giữ vai trò truyền đạt kiến thức loài người cho lứa tuổi sau là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn. Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Với sự chỉnh sửa cách dạy và cách học ngày nay, vai trò của người thầy trong xã hội tiên tiến đã chỉnh sửa, từ người truyền đạt kiến thức đã chuyển thành người dẫn dắt học trò tìm ra trục đường tới với kiến thức. Vai trò của người thầy nhiều ít chỉnh sửa nhưng mà địa điểm của người thầy thì không phải sút giảm. Thầy vẫn là thầy và càng ngày càng quan trọng hơn. Vì thế, dù xã hội có đi tới đâu, xã hội đấy vẫn có những người muốn học và vẫn có những người tiến hành nhiệm vụ bảo ban người đi sau. Người thầy vẫn là trung tâm, vẫn là người quan trọng để đưa kiến thức tới với chúng ta.
Tôn sư trọng đạo mãi mãi sẽ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc, tuy thế 1 số học trò đã thiếu tôn trọng đối với thầy cô, có những hành động và lời nói không liên quan, xúc phạm đối với thầy cô. Ấy là 1 hành động đáng lên án, đáng bị chê trách kỷ luật. Xã hội cần có giải pháp để giảm những hiện tượng này trong xã hội.
Nghị luận về tôn sư trọng đạo đầy đủ
Bài văn mẫu 1
Khổng Tử, bậc thầy lớn lao, hơn 2500 5 trước sáng lập ra thuyết giáo Nho giáo chứa đựng tư tưởng giáo dục thâm thúy. Ông nói: “Tam nhân đi cùng, tất hữu ngã sư yên” – tức “Trong 3 người cùng đi, ắt có người là thầy của ta ở ấy”.
Suốt ngàn 5 phong kiến, giáo dục Việt Nam trên đại thể được coi là nền giáo dục Nho giáo. Giá trị nhân văn tốt đẹp của nền giáo dục này trình bày rất rõ ở “hằng số văn hóa” thầy – trò. Xưa cho tới hiện tại, đối tượng quan trọng nhất của trường học là người thầy. Truyền thống nghìn đời trong thế xử sự của người Việt được cô lại và đúc kết bằng 4 chữ: “Tôn sư trọng đạo”.
Câu nói: “Không thầy đố mày làm nên”, “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” là những lời cửa mồm của người Việt nhắc nhở nhau mỗi lúc nhắc đến đến vai trò của người thầy. Ở dân tộc Việt Nam, “tôn sư trọng đạo” thấm sâu trong tiềm thức mỗi người dân. Để tỏ lòng tôn kính với thầy, người Việt có quan niệm: “Sống tết, chết giỗ”. Chính thành ra nhưng mà dưới thời phong kiến, người thầy được xếp thứ 2 sau vua, theo cách gọi: Quân – Sư – Phụ (Vua – thầy – cha).
Thế xử sự dân chủ linh động của người Việt Nam rất đề cao vai trò của thầy trong sự nghiệp dạy và học. Vậy mới có câu: “Trò hơn thầy đức nước càng dày”, “học thầy ko tày học bạn” – ý nói bạn cũng có thể là thầy.
Ngày trước, thời phong kiến, chẳng hề người nào cũng có tiền đi học. Nhiều gia đình nghèo nàn con em chẳng thể tới trường. Tuy nhiên, thời cơ theo học vẫn có. Họ chỉ cần theo những lý lẽ nhất mực – những lý lẽ biểu lộ đậm nét của sự tôn sư trọng đạo nhưng mà ko quá câu nệ vào vật chất.
Chẳng hạn, trước lúc cho con tới theo học, bác mẹ mua 1 mâm lễ bái lạy tổ tông, mong con học hành thông minh, đỗ đạt. Sau ấy, gia đình có 1 “lễ mọn”, mang thuộc tính “lòng thành” dâng lên thầy. Tỏ lòng thành kính “tôn sư trọng đạo”, nhiều gia đình còn gửi gắm con mình theo học và ở luôn bên nhà thầy. 1 5 chỉ về thăm nhà vài lần. Thỉnh thoảng, gia đình trò lại gửi biếu thầy ít gạo nếp, hoặc mớ rau, con cá như 1 thông điệp bộc bạch sự hàm ơn thâm thúy đến công sức lớn bự của thầy.
Thời gian ở nhà thầy, học sinh ko chỉ học chữ nghĩa nhưng mà quan trọng phải tu dưỡng bản thân, rèn tư cách sống. Có thể nói, đạo trò xưa ko chỉ rất khiêm nhượng, tôn kính người thầy của mình, nhưng mà còn có bổn phận, bổn phận rất bự lao. Khi ra đường, gặp thầy phải ngả mũ nón và vòng tay chào; khi thầy già yếu, các đồng môn phải lo mua cỗ thọ đường (quan tài)…
Phcửa ải thừa nhận nền giáo dục phong kiến có nhiều điểm còn giảm thiểu, nhưng mà do lấy tư tưởng đạo đức của Nho giáo làm nền móng căn bản nên đã tạo ra 1 lớp học sinh trọng nhơn nghĩa và sống có đạo lý, rất “tôn sư trọng đạo”.
“Tôn sư trọng đạo” còn trình bày ở việc kính thầy. Kính thầy là 1 phong tục có trị giá nhân bản thâm thúy. Kính thầy thường vào dịp đầu xuân – Tết nguyên đán. Học sinh gần xa nô nức rủ nhau đến chúc tết, thăm hỏi sức khỏe gia đình thầy. Dân gian có câu: “Mồng 1 tết cha, mồng 2 tết mẹ, mùng 3 tết thầy” cũng vì lẽ ấy.
Mối quan hệ thầy – trò biểu trưng cho nét đẹp văn hóa xử sự của dân chúng Việt Nam. Người thầy như điểm sáng trí óc sưởi ấm tâm hồn học sinh. Tìm trong lịch sử dân tộc ta có biết bao bậc thầy lớn lao, cả đời tận trung vì dân vì nước. Cuộc sống của họ thanh bần nhưng mà được thiên hạ ngợi ca, lưu danh muôn đời.
Vậy mới có 1 thầy Chu Văn An (1370), chuẩn bị từ bỏ áo mũ, quan tước, dâng sớ lên triều đình xin chém đầu 7 kẻ quyền thần. 1 thầy Đồ Chiểu mù 2 mắt nhưng mà cả đời trung kiên, ko chịu khuất phục trước sức mạnh xâm lăng của ngoại quốc…
Tinh thần “tôn sư trọng đạo” của dân tộc ta thật nhiều chủng loại, chứa đựng tính nhân văn tình người. Minh chứng cho điều này, chúng ta ngược thời kì trở về các làng nghề truyền thống. Nhiều phường nghề, phố nghề ở Thăng Long được từ khi 1 số thợ thủ công trong các làng nghề ở nông thôn. Họ di trú lên đô thị lập thương điếm, cửa hiệu làm ăn, dần dà tạo nên nên những phường nghề, phố nghề nơi đế đô.
Tuy sống và làm việc tại thị thành, nhưng mà họ vẫn có quan hệ khăng khít với quê hương. Ngày giỗ tổ, ko ước hứa nhưng mà tất cả cùng đồng tâm tụ hợp về chốn cũ quê xưa để hoài tưởng đến vị thầy đã truyền nghề cho họ. Trong sâu thẳm tiềm thức mỗi người, ấy là việc làm khắc cốt ghi tâm công ơn của lớp hậu sinh đến bậc tiền bối – người thầy sáng lập ra nghề và truyền lại cho hậu thế.
Những 5 vừa qua, Đảng và Nhà nước ta đã đề ra nhiều cơ chế nhằm dành đầu tiên cho tăng trưởng giáo dục, coi trọng giáo dục là quốc sách bậc nhất. Cho phép nhiều chủng loại hóa các loại hình tập huấn. Chủ trương đưa quốc gia tăng trưởng tiến lên bằng nền kinh tế kiến thức. Nền giáo dục của Nhà nước ta đã chọn lấy ngày 20 tháng 11 hằng 5 làm ngày Nhà giáo Việt Nam. Đây có thể xem như là 1 biểu trưng đẹp cho truyền thống “tôn sư trọng đạo” của dân tộc Việt Nam.
Bài văn mẫu 2
Kho tàng ca dao phương ngôn của ông cha đã để lại cho ta bao lăm bài học quý giá về cách sống, lối sống, cách xử sự để biến thành người sống ý nghĩa, biết kính trên nhường dưới. Và chắc hẳn mỗi người trải đời qua thời học trò cũng đều rất thấm thía lời dạy: “Tôn sư trọng đạo”
Dân gian xưa cũng đã đúc rút rằng:
“Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”
Như vậy vai trò, địa điểm của người thầy luôn có tầm quan trọng trong việc giáo dục mỗi tư nhân. Gần giống tương tự thì “tôn sư” nghĩa là tôn trọng, kính trọng của người học sinh với thầy giáo trong công đoạn học tập và trong cuộc sống. Còn “trọng đạo” là coi trọng, tiến hành đúng những đạo lý, đạo đức tốt đẹp của 1 con người. Như vậy, câu phương ngôn ngắn gọn, hàm súc như 1 bài học, 1 châm ngôn sống cùng lúc là lời nhắc nhở mọi người phải biết lễ độ, tôn trọng thầy cô. Ấy ko chỉ là đạo nghĩa thế tất ở đời nhưng mà còn là sự trình bày đạo đức của mỗi tư nhân.
Từ xa xưa, trong khi việc học hành chưa được bài bản thì dân ta cũng tinh thần được rằng “ko thầy đố mày làm nên”. Còn ở phương Bắc, họ quan niệm: “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” (1 chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy). Thời phong kiến, trong bậc thang trị giá, nhà giáo chỉ đứng sau nhà vua nhưng mà trước bác mẹ: “Quân- Sư- Phụ”. Ngày nay, những nhà giáo được cả xã hội vinh danh là “kĩ sư tâm hồn” còn nghề dạy học là “nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý” (Hồ Chí Minh). Lớp lớp bao giáo viên đã đóng hiến dâng mình vào sự nghiệp trồng người, truyền đạt cho học sinh mình ko chỉ tri thức sách vở nhưng mà còn là kỹ năng sống, cách làm người, cách đối nhân xử thế… để lúc bước ra khỏi giảng đường, ta trưởng thành và chững chàng hơn, có thể hướng đến thành công dễ ợt và thuận lợi hơn bằng gói tri thức đã được trang bị. Bản thân mỗi người lúc thu được sự giáo dục đầy tận tình để khôn bự, trưởng thành hơn mỗi ngày thì chắc hẳn từ sâu thẳm trái tim đều dành sự yêu mến, kính trọng và hàm ơn với giáo viên. Thời xa xưa, Platon, Aritxtot, Khổng Tử … đã biến thành những bậc thánh trong lòng học sinh, được biết bao lứa tuổi ngưỡng vọng và kính trọng. Dù ở phương Đông hay phương Tây, mối quan hệ thầy trò có đồng đẳng đến đâu thì địa điểm đáng kính của người thầy vẫn không phải bị mai 1.
“Tôn sư trọng đạo” là 1 truyền thống tốt đẹp của nhân loại đặc thù là ở Việt Nam- 1 dân tộc luôn tâm niệm “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, “Uống nước nhớ nguồn”. Truyền thống đấy được kéo dài và kế thừa, phát huy theo suốt chiều dài lịch sử của quốc gia. Nếu trẻ con như 1 tờ giấy trắng bóc, đầy thơ ngây và trong trắng thì chính những người thầy người cô sẽ nắn nót, cẩn thận viết lên ấy những điều hay lẽ phải, những chân mây tri thức, những bài học làm người. Tôn trọng giáo viên cũng là biểu lộ của tình yêu với kiến thức, lòng ham học hỏi, ý chí và khát vọng vươn đến những điều xinh tươi trong cuộc sống. Đối với người dân Việt Nam, có 1 người thầy được coi là người thầy lớn lao của muôn thuở, cả đời tận trung vì dân vì nước thầy giáo Chu Văn An. Thầy Đồ Chiểu dù có bị mù cả 2 mắt nhưng mà cả đời vẫn trung kiên, ko chịu khuất phục trước sức mạnh của bè đảng xâm lăng. Ngày nay, bao lứa tuổi học trò Việt Nam lại dành sự tôn trọng cho thầy giáo Văn Như Cương- con người tận tình trong sự nghiệp giáo dục, hết dạ bảo ban học trò tới tận những ngày cuối đời. Những người thầy đáng kính ấy sẽ mãi mãi được những học sinh Việt Nam tôn trọng và ngợi ca.
Ngày nay truyền thống “tôn sự trọng đạo” đã có nhiều điều cần phải bàn. Các thầy cô vẫn vậy, vẫn chăm chỉ ngày đêm nghiên cứu, nghiền ngẫm để mang đến cho học sinh những bài học, những tri thức quý giá nhất. Vậy nhưng mà 1 số cô cậu học sinh ko tinh thần được điều đấy, nhiều lần làm thầy cô phiền lòng như thất lễ với giáo viên, xúc phạm họ… Phcửa ải chăng ấy là những lần người ta trót quên đi đạo làm trò hay ấy là hệ quả của 1 cuộc sống chuyển đổi tới ko dừng nhưng mà ở ấy Internet và 1 số dụng cụ khác đã biến thành 1 con dao 2 lưỡi? Xã hội đã, đang và sẽ phê phán những học trò như thế.
Chúng ta đang là những học sinh- những măng non mai sau của quốc gia nên hãy tiếp diễn kế thừa và phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc; cùng góp phần dựng xây quốc gia như 1 cách đáp đền công sức cô thầy.
Bài văn mẫu 3
“Tôn sư trọng đạo” ko chỉ còn là vấn đề đạo đức nhưng mà còn là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của dân chúng ta. Khi nào cuộc sống còn cần tri thức, con người còn tân tiến thì người thầy còn được tôn trọng. Nhưng kiên cố rằng, con người chẳng thể quay trở về với điểm xuất hành với cảnh sống ăn lông ở lỗ được. Thành ra, dù thời gian lịch sử nào, dù xã hội nào “Tôn sư trọng đạo” vẫn là truyền thống hết sức tốt đẹp, và hết sức cấp thiết, cần được tiếp diễn phát huy và giữ giàng. Ấy là nhân tố quan trọng làm nên nền móng đạo đức của xã hội tân tiến.
Nhân dân ta từng có những câu nói hết sức giản dị nhưng mà chứa đựng những ý nghĩa rất thâm thúy về vấn đề Đạo và Thầy. Những câu nói đấy vừa suy tôn người Thầy, vừa nhắc nhở con người phải biết sống cho phải đạo làm người. Thầy là người vạch đường chỉ lối cho mỗi người “Không thầy đố mày làm nên”. Thành ra địa điểm của người thầy được đặt ngang hàng với địa điểm của bác mẹ, “Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy”. Chúng ta vẫn luôn tự nhắc mình:
Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy
Người làm thầy trong bất kỳ xã hội nào luôn được xã hội tôn trọng “nhất tự vi sư, bán tự vi sư”. Do vậy, “tôn sư trọng đạo” ko còn là 1 vấn đề quan niệm sống hay quan niệm về cách cư xử nhưng mà đã biến thành 1 phạm trù đạo đức. Thời xưa Platôn, Aritxtôt, Khổng Tử… từ người thầy đã biến thành những bậc thánh trong lòng học sinh. Ngày nay, người thầy tuy ko có địa điểm tuyệt đối như thế song thầy vẫn là người được xã hội tôn trọng và “nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Dù ở phương Đông hay phương Tây, dù mối quan hệ thầy trò có đồng đẳng tới đâu, thân cận tới đâu thì danh giới thầy trò, địa điểm đáng kính của người thầy vẫn không phải bị mai 1.
Trên thực tiễn, vấn đề “tôn sư trọng đạo” hiện nay đã có nhiều điều đáng phải bàn. Các giáo viên dù phải đứng trước bao lăm gian khổ của cuộc sống vẫn đang ngày đêm lo âu, nghiền ngẫm để truyền thụ cho học trò những kiến thức quý giá nhất. Còn học trò, kế bên những học trò chịu khó ngoan ngoãn, tiến hành đúng đạo làm trò, mến yêu và tôn trọng giáo viên, đã có ko ít bạn chót quên đi đạo nghĩa thầy trò. Những học trò đấy đã vô tình hoặc cố ý vi phạm đạo làm trò, làm đau lòng các giáo viên. Đã có những câu chuyện đau lòng nhưng mà chúng ta ko muốn nói đến như hiện tượng học sinh xúc phạm giáo viên, thất lễ với những người đang ngày đêm bảo ban mình những điều hay lẽ phải, truyền đạt cho mình những tinh hoa kiến thức loài người. Xã hội đã, đang và sẽ tiếp diễn lên án những học trò ấy.
“Tôn sư trọng đạo” là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của nhân loại. Nếu trẻ con là tờ giấy trắng thì người cầm cây bút viết lên những tờ giấy trắng đấy những tráng thẳng hàng, rõ nét, rõ chữ nhất chính là giáo viên. Tôn trọng những người giữ vai trò truyền đạt kiến thức loài người cho lứa tuổi sau là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn. Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Để xã hội càng ngày càng tân tiến con người càng ngày càng phải để mắt tới chuyện học hành, tiếp nhận kiến thức. Thành ra, vai trò của người thầy trong xã hội tiên tiến đã chỉnh sửa, từ người truyền đạt kiến thức đã chuyển thành người dẫn dắt học trò tìm ra trục đường tới với kiến thức. Vai trò của người thầy nhiều ít chỉnh sửa nhưng mà địa điểm của người thầy thì không phải sút giảm. Thầy vẫn là thầy và càng ngày càng quan trọng hơn. Vì thế, dù xã hội có đi tới đâu, xã hội đấy vẫn có những người muốn học và vẫn có những người tiến hành nhiệm vụ bảo ban người đi sau. Trong cuộc sống hiện nay, trong khi vấn đề học hành càng ngày càng phức tạp và sự xuống cấp về đạo đức xã hội đang khiến nhiều người có lương tâm bổn phận phải ân cần nghĩ suy thì vấn đề “tôn sư trọng đạo” càng phải tiếp diễn được kế thừa và phát huy hơn nữa.
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống đạo đức hết sức tốt đẹp của dân tộc ta. Đứng trước những hiện tượng đáng nghĩ suy ngày nay về vấn đề đạo đức học đường, chúng ta cần thiết những hoạt động cấp thiết để nhắc nhở mỗi người nhìn lại thái độ và cách xử sự của mình đối với những người làm thầy trong xã hội này. Tôn sư trọng đạo cần phải được ân cần hơn nữa.
Bài văn mẫu 4
Người xưa từng nói :”Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” tức là “1 chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy”. Từ xưa cho tới hiện tại, truyền thống “Tôn sư trọng đạo” đã ăn sâu vào tâm thức mỗi con người Việt Nam, biến thành chuẩn mực đạo đức cho mỗi con người vào mỗi thời đại. Dù có bao biến cố xảy ra, xã hội có chỉnh sửa nhưng mà người thầy vẫn giữ 1 địa điểm long trọng trong cuộc sống của mỗi con người.
Trước hết, “tôn” là tôn trọng, “sư” là thầy, “đạo” là đạo lý, lễ nghĩa nhưng mà thầy răn dạy. Như vậy, “Tôn sư trọng đạo” nghĩa là nói đến sự tôn kính, kính trọng đến những người thầy giáo về những đạo nghĩa nhưng mà thầy đã truyền dạy. Chỉ với 4 từ ngắn gọn nhưng mà người xưa đã gửi gắm vào ấy biết bao lăm trị giá. Câu nói ko chỉ nhắc nhở cho mọi người về truyền thống quý báu đấy, nó còn nhắc nhở những lứa tuổi sau này – những lớp người đi sau cần phấn đấu giữ giàng và bảo toàn toàn vẹn truyền thống của dân tộc. Ấy là 1 truyền thống vô cùng tốt đẹp của con người Việt Nam ta, được lưu truyền qua nhiều lứa tuổi và đến giờ vẫn còn nguyên trị giá.
Khi xưa ta đã bắt gặp những ông đồ dạy chữ, cụ Chu Văn An đã được suy tôn là nhà giáo lớn lao nhất trong lịch sử nước Việt, thì đến giờ, chúng ta có hẳn 1 ngày lễ bự để suy tôn các nhà giáo. Ấy là ngày Hiến chương các Nhà giáo Việt Nam 20-11, là dịp nhưng mà mỗi người học sinh dù ngày nay hay đã từng đều trở về và bộc bạch lòng hàm ơn đến những người đã từng bảo ban mình qua bao 5 tháng. Cô thầy ko sinh thành nhưng mà lại có công dưỡng dục chúng ta nên người. Do vậy, mỗi mùa tri ân tới là mỗi mùa học trò trở về bộc bạch tình thương yêu của mình với những người đã chống chèo con thuyền kiến thức chăm chỉ ngày đêm. Đôi lúc chỉ cần là 1 sự quay về thăm ngôi trường xưa, chỉ cần là 1 cuốn sổ hay 1 lời chúc cũng đủ làm thầy cô vui lắm rồi. Chứng kiến những lớp học sinh mình từng bảo ban lúc xưa đã nên người, thử hỏi thầy cô nào ko thấy lòng mình vui?
Đối với những nhà giáo có công sức lớn bự đến sự tăng trưởng giáo dục, nhà nước đã tặng thưởng những danh hiệu Nhà giáo ưu tú, Nhà giáo dân chúng rất cao quý. Ấy là những phần thưởng xứng đáng dành cho những người có sức hiến dâng bự lao dành cho nền giáo dục, là sự tri ân dành cho những con người đã dành cả cuộc đời mình cho sự nghiệp trồng người.
Làm thầy, ko gì vui hơn là việc nhìn ngắm tầng lớp lứa tuổi học sinh trưởng thành. Do vậy, sự nên người của học trò chĩnh là món quà lớn bự nhất dành cho thầy cô. Việc thi đua phấn đấu học tập tốt, đoàn luyện tốt để dành bông hoa điểm mười cho thầy cô mùa 20-11 là 1 hoạt động vô cùng ý nghĩa nhưng mà mỗi nhà trường đều phát động mỗi mùa tri ân tới. Nhìn ngắm những măng non mai sau của quốc gia phấn đấu vô cùng để dành những bông hoa ưu điểm để dành tặng cô thầy, ấy là thú vui bự nhưng mà bất kì nhà giáo nào cũng muốn mình được tặng.
Tuy nhiên, thời nào cũng có những con sâu làm rầu nồi canh. Không phải bất kỳ khi nào truyền thống “tôn sư trọng đạo” cũng được nói đến 1 cách trân trọng. Xã hội đã chứng kiến rất nhiều sự việc đau lòng xảy ra: học trò vì chếch mếch với thầy giáo đã mạnh tay đánh thầy hay thậm chí là đang tâm giết mổ chết cả những người đã bảo ban mình. Có những em học trò vì sự xốc nổi của tuổi mới bự nhưng mà đã làm những hành vi vô nhân tính, vô đạo đức đối với người thầy nhưng mà đáng đúng ra các em cần phải kính trọng. Trách nhiệm của mỗi chúng ta là phải làm sao để những sự việc đau lòng đấy ko xảy ra nữa, để thầy và trò được trả lại địa điểm vốn có của mình, và người thầy lại có thể biến thành 1 nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý.
Suy cho cùng, truyền thống “Tôn sư trọng đạo” vẫn cần được bảo vệ, giữ giàng và phát huy trong cuộc sống bữa nay và cả ngày mai, biến thành 1 chuẩn mực đạo đức của bất cứ non sông, dân tộc nào. Kính trọng giáo viên, là cách chúng ta bồi đắp thêm cho tâm hồn mình những tình cảm xinh tươi và cao cả nhất.
Bài văn mẫu 5
Nhân dân ta từ nghìn xưa đã có câu:
“Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”
Câu nói đấy trình bày truyền thống tôn sư trọng đạo nhưng mà dân chúng ta đã lưu giữ từ đời này nhắm mắt xuôi tay khác. Mỗi lớp lứa tuổi lại có những cách riêng để giữ giàng đạo lý tốt đẹp này. Và cho tới tận hiện nay, nó vẫn còn nguyên vẹn những trị giá tốt đẹp, làm ngời sáng lên vẻ đẹp phẩm giá của những người dân đất Việt.
“Tôn sư” có tức là tôn trọng, kính trọng thầy, cô, những người đã có công sức truyền dạy cho mình những tri thức, những đạo lý tốt đẹp trong cuộc sống. “Trọng đạo” có tức là coi trọng những đạo lý, những điều tốt đẹp được lưu giữ, quảng bá trong cuộc sống. Nói cách khác, “tôn sư trọng đạo” là đạo lý trình bày sự tôn kính, tôn trọng những người thầy, những người tập huấn, nuôi dưỡng kiến thức của loài người. Cùng lúc, nó cũng đề cao vai trò, vẻ đẹp phẩm giá và công sức của những người thầy.
“Tôn sư trọng đạo”, kính trọng thầy cô ko chỉ là 1 đạo lý, 1 truyền thống tốt đẹp của dân tộc nhưng mà nó còn là 1 thước đo bình chọn phẩm giá của mỗi con người. Bởi người thầy, hay nghề giáo trong bất kỳ 1 thời đại, 1 non sông cũng đều đóng những vai trò hết sức quan trọng. Người thầy là những người truyền thụ cho chúng ta những tri thức, những đạo lý để ta dần hoàn thiện mình hơn cả về trí óc lẫn tâm hồn. Mỗi con người bự lên, kế bên sự bảo ban của gia đình thì công sức của những người thầy cũng hết sức bự lao. Họ cũng theo sát chúng ta trong suốt những công đoạn trước tiên và quan trọng của cuộc đời. Họ giúp ta hoàn thiện những phần còn thiếu, giúp ta khai thác những năng lực chưa được biểu thị và nhiều hơn thế nữa. Có nhẽ thành ra nhưng mà người xưa đã có câu dạy rằng:
“Không thầy đố mày làm nên.”
Đặc trưng là trong nhịp sống chỉnh sửa ngày nay, trong khi hệ thống tri thức tại các ngành học từ mẫu giáo tới đại học đang ngày 1 đổi mới, ngày 1 phong phú hơn thì bản thân những người thầy cũng phải ko dừng đổi mới bí quyết giảng dạy, đổi mới tri thức để bắt kịp với tiến độ ấy. Những thứ họ làm lặng thầm thôi nhưng mà lại có ý nghĩa hết sức bự đối với các lứa tuổi học trò. Bởi từ chính những nhiệt huyết của các thầy, các cô, thì học trò mới có được 1 nền móng tri thức kiên cố, để bắt kịp với những sự chỉnh sửa của xã hội. Người ta vẫn thường nói nghề giáo như những người lái đò tảo tần, chăm chỉ đưa hết lứa tuổi học trò này tới lứa tuổi học trò khác cập bến kiến thức.
Nếu đánh mất đi đạo lý quý báu đấy, chẳng khác nào chúng ta phủ nhận đi công sức của thầy cô, tự biến mình thành những kẻ bội ơn, những kẻ qua cầu rút ván…
Tại Việt Nam, đạo lý tôn sư trọng đạo được giữ giàng và phát huy như 1 truyền thống quý báu. Hằng 5 có ngày 20 tháng 11 là ngày Nhà giáo Việt Nam, ngày để suy tôn những người có công “trồng người”. Lịch sử Việt Nam đã có ko ít những người thầy mẫu mực như Chu Văn An, Nguyễn Đình Chiểu hay Người thầy bự của dân tộc Hồ Chí Minh… Họ đã tập huấn ra biết bao lứa tuổi người tài cho quốc gia. Lòng tôn sư trọng đạo chẳng hề là những món quà vật chất, đôi lúc nó chỉ là những lời chúc chân tình, những cử chỉ lễ độ hay những lời hỏi thăm thân tình. Những điều dễ dãi ấy cũng đủ để mối quan hệ thầy trò thêm thân tình, gắn kết.
Tuy nhiên, thực tiễn ngày nay vẫn còn rất nhiều những trường hợp thụ động, nông nổi đánh mất đi đạo lý tốt đẹp đấy. Có nhiều trường hợp học trò thất lễ với thầy cô, có những lời nói và hành động xúc phạm đến sức khỏe và danh dự của thầy cô. Đi xa hơn nữa, chắc hẳn chúng ta đã được tin báo đưa tin về những trường hợp học sinh bạo hành, thậm chí là giết mổ thầy giáo chỉ vì những phút nông nổi. Những trường hợp đấy cần được ân cần nhiều hơn để giúp họ có nhận thức đúng mực hơn về cách sống.
Bản thân tôi cũng có những người thầy trong cuộc đời của mình. Tôi luôn trân trọng và kính phục họ với tài năng và nhiệt huyết. Với tôi họ là những tấm gương nhưng mà tôi cần noi theo. Và điều nhưng mà tôi luôn làm là phấn đấu hết mình vươn đến thành công, vì sự thành công của tôi là lời cảm ơn thật tình nhất đối với họ.
“Tôn sư trọng đạo” sẽ luôn là đạo lý, là truyền thống quý báu nhưng mà mỗi chúng ta đều phải có tinh thần để giữ giàng và phát huy nó.
Bài văn mẫu 6
Từ xưa, dân chúng ta đã coi trọng địa điểm của người thầy trong xã hội. Có biết bao câu ca dao, phương ngôn trình bày truyền thống tôn sư trọng đạo, tỉ dụ như: Nhất tự vi sư, bán tự vi sư; Không thầy đố mày làm nên; Muốn sang thì bắc cầu kiều, Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy. Theo quan niệm của Nho giáo thì địa điểm người thầy được đề cao chỉ sau vua và trên cả bác mẹ (quân, sư; phụ). Truyền thống tôn sư trọng đạo hiện nay vẫn được dân chúng ta giữ giàng và phát huy, tuy bề ngoài đã có nhiều chỉnh sửa.
Vậy thế nào là tôn sư trọng đạo ? Tôn là suy tôn, kính trọng; sư là thầy, là người làm nghề dạy học; trọng là coi trọng, đề cao; đạo là đạo học, là đạo đức, lễ nghĩa. Dân tộc Việt Nam nghèo nhưng mà có ý thức hiếu học. Tiên tổ chúng ta thuở trước đã có nhận thức rất đúng mực rằng: Ngọc bất trác bất thành khí; Nhân bất học bất tri lý (Ngọc ko mài ko sáng, người ko học thì ko biết thế nào là lí lẽ phải, trái, đúng, sai). Thành ra muốn nên người thì phải học hành chữ nghĩa và đạo lý thánh hiền. Nhiều nhà nghèo ko đủ cơm ăn, áo mặc vẫn phấn đấu cho con đi học. Những gương sáng về ý thức hiếu học như Mạc Đĩnh Chi, Nguyễn Hiền, Lương Thế Vinh, Lê Quý Đôn, Nguyễn Khuyến… mãi mãi lưu truyền hậu thế.
Trên khắp quốc gia Việt Nam, có những vùng lừng danh là đất học với truyền thống học hành, đỗ đạt qua nhiều đời như Kinh Bắc, Thăng Long, Hải Dương, Hà Nam, Nam Định, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Nam, Thừa Thiên – Huế… với những dòng tộc lừng danh mang lại quang vinh cho quê hương, quốc gia.
5 1070, dưới thời Lý, trung tâm giáo dục bự nhất cùng lúc cũng là trường Đại học trước tiên của nước ta được thành lập, gọi là Quốc Tử Giám đặt ở đế đô Thăng Long, là nơi tập huấn ra những thiên tài dùng cho cho các triều đại vua chúa. Tới 5 1236, nghĩa là 10 5 sau lúc nhà Trần cầm quyền thay thế nhà Lý, Quốc Tử Giám được đổi tên thành Quốc Tử Viện, ko chỉ bảo ban con em vua chúa nhưng mà còn mở mang cho con em các quan trong triều vào học. Tới 5 1253, các Nho sĩ trong nước cũng được theo học tại đây. Dưới thời Trần, trường học được mở ra khắp nơi để phục vụ nhu cầu học tập của con em dân chúng. Chỉ tiêu giáo dục thời gian này là nhằm tập huấn những người có đủ tài đức theo quan niệm phong kiến để dùng cho cho chính quyền của nhà vua, có tài kinh bang tế thế và lãnh đạo đấu tranh bảo vệ quốc gia. Truyền thống tôn sư trọng đạo thấm nhuần trong đời sống ý thức của dân tộc Việt. Ngay cả các bậc vua chúa cũng vậy. Nhiều bậc quân vương đã tỏ ra rất trọng thị những người thầy tài cao đức bự, kính cẩn vời vào trong cung để bảo ban các hoàng tử, công chúa.
Chu Văn An (1292 – 1370) ko theo trục đường khoa cử đỗ đạt làm quan, nhưng mà ở nhà mở trường dạy học. Ông lừng danh khắp nước về đức độ và tri thức thông thái. 1 số học sinh của Chu Văn An đã đỗ đạt cao, làm quan đầu triều như Phạm Sư Mạnh, Lê Quát… nhưng mà vẫn 1 lòng kính phục thầy; mỗi lần đến thăm đều kính cẩn chắp tay cảm tạ thầy. 5 1325, thầy Chu Văn An được triệu vào cung bảo ban các hoàng tử, sau ấy nhận chức Tế tửu nhà Thái học, tức Hiệu trưởng trường Quốc Tử Giám. Sau lúc ông mất, để tỏ lòng kính trọng và hàm ơn, vua Trần Nghệ Tông đã suy tôn Chu Văn An là quốc sư, ban cho ông biệt hiệu là Văn Trinh và thờ ở Văn Miếu.
Dưới thời Lê sơ, triều đình phong kiến có 1 bước tiến vượt trội về mặt khuyến khích, tổ chức học tập, thi cử để phát hiện, tập huấn thiên tài. Tới thời Lê Thánh Tông, việc chọn người có học thành chỉ tiêu của thi cử. Trong 1 bài chiếu, nhà vua viết: Muốn có thiên tài, trước nhất phải chọn người có học, phải chọn người có học thì thi cử là đầu… Ta nói theo chí tiên quân, muốn cầu được hiền tài để thỏa lòng mong chờ. Trong Bài kí đề danh tấn sĩ khoa Nhâm Tuất, niên hiệu Đại Bảo thứ 3 do tấn sĩ Thân Nhân Trung biên soạn theo sắc dụ của vua Lê Hiển Tông có đoạn khẳng định: Hiền tài là nguyên khí của non sông. Nguyên khí thịnh thì thế nước mạnh, rồi lên cao, nguyên khí suy thì thế nước yếu, rồi xuống thấp. Vì thế các đấng thánh đế minh vương chẳng người nào ko lấy việc bồi dưỡng thiên tài, kén chọn kẻ sĩ, vun trồng nguyên khí làm việc trước tiên. Kẻ sĩ quan hệ với non sông trọng đại như thế, do vậy quý trọng kẻ sĩ ko biết thế nào là cùng. Đã yêu quý cho khoa danh, lại đề cao bằng tước trật. Ban ân rất bự nhưng mà vẫn cho là chưa đủ. Lại nêu tên ở tháp Nhạn, ban danh hiệu Long hổ, bày tiệc Văn hỉ. Triều đình mừng được người tài, ko có việc gì ko làm tới mức cao nhất. Các vị đỗ tấn sĩ của từng khoa thi được trân trọng khắc tên vào bia đá dựng ở nhà bia Văn Miếu để lưu danh muôn thủa. Thân Nhân Trung giảng giải rõ việc dựng bia chẳng hề là chuyện chuộng văn suông, ham tiếng hão nhưng mà là 1 phương thức để củng cố mệnh mạch cho nhà nước. Ấy cũng là kế sách thu phục và sử dụng hiền tài dài lâu của các bậc minh chủ.
Ngày xưa, nội dung giáo dục trong nhà trường liên kết chặt chẽ đức dục với trí dục. Việc dạy chữ song song với việc dạy lễ nghĩa, nghĩa là các mối quan hệ trong gia đình và ngoài xã hội; cách ăn mặc, đi đứng, cư xử đúng đắn, đúng lý lẽ, luân lý phong kiến. Tiên học lễ, hậu học văn. Kế bên ấy, nhà trường phong kiến cũng coi trọng việc khơi dậy ý thức hiếu học và vẽ ra mai sau tươi sáng để khuyến khích, cổ vũ trò học tập, để ngày mai phát triển thành người có lợi cho gia đình và xã hội. Thái độ hiếu học ấy hình thành truyền thống tôn sư trọng đạo. Ở làng xã ngày xưa, ông đồ, thầy đồ, giáo học… thường được nhân dân tôn trọng và tin cậy hỏi quan điểm trong mọi việc bự bé.
Trong thời đại hiện nay, truyền thống giáo dục và truyền thống tôn sư trọng đạo có từ nghìn xưa được coi là nền móng để xây dựng 1 nền giáo dục mới xã hội chủ nghĩa, vừa giữ được bản sắc dân tộc, vừa giải quyết được đề nghị cách mệnh. Ngành Giáo dục luôn được nhà nước ân cần đầu cơ, tăng trưởng và vai trò của các giáo viên vẫn được bình chọn cao. Nghề dạy học là nghề trồng người để phục chuộc lợi ích dài lâu (vì ích lợi trăm 5) của dân tộc, quốc gia. Vai trò của người thầy là hết sức quan trọng, thành ra nhưng mà xã hội suy tôn nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 – 11 hàng 5 đều được diễn ra trọng thể, ấy cũng là biểu lộ của truyền thống tôn sư trọng đạo.
Ở tất cả các ngành học, nhà trường vẫn tuân thủ nguyên lý giáo dục Tiên học lễ, hậu học văn, ko chỉ dạy tri thức toàn diện cho học trò nhưng mà còn dạy đạo đức, dạy đạo lý làm người. Đối với việc tăng lên trình độ học thức, tạo nên tư cách và tạo lập sự nghiệp của học trò, vai trò của người thầy nhiều lúc có thuộc tính quyết định. Ngành Giáo dục và Huấn luyện đã có những đóng góp lớn bự cho sự nghiệp tăng trưởng và xây dựng quốc gia giàu mạnh, xã hội công bình, tân tiến.
Truyền thống hiếu học, truyền thống tôn sư trọng đạo của dân tộc ta cần được tiếp nhận có thông minh và phát huy hơn nữa trong công đoạn lịch sử mới hội nhập với toàn cầu. Trên trục đường học thức đầy khó khăn, thách thức, giáo viên vừa là người dẫn đường chỉ lối, vừa là người bạn đi cùng thân thiện của mỗi chúng ta.
Bài văn mẫu 7
Comenxki- 1 nhà giáo dục, nhà hoạt động nhân bản lớn lao người Séc đã nói rằng: “Nghề giáo là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, dưới ánh mặt trời ko có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học”, để suy tôn nghề giảng dạy, cùng lúc gián tiếp nêu bật lên sự đáng quý, đáng trọng của những con người làm nghề giáo, những người cả đời lái những chuyến đò đưa học trò tới bờ bến của kiến thức. Ở Việt Nam ta truyền thống tôn sư trọng đạo đã có từ nghìn đời nay, biến thành 1 chuẩn mực đạo đức, 1 lối xử sự tốt đẹp nhưng mà mỗi 1 con người đều phải ghi nhớ ko quên. Mỗi lứa tuổi con em đều được cha ông nhắc nhở rằng “1 ngày làm thầy cả đời làm cha”, thầy cô chính là người cha người mẹ thứ 2, nhưng mà chúng ta phải mến thương, kính trọng bằng hết tầm lòng, ko khác gì những người nhà cật ruột trong gia đình, góp phần giữ giàng và phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc.
“Tôn sư” nghĩa là tôn trọng, kính mến, và có tấm lòng hàm ơn với những người làm thầy, làm cô, bất kể là họ đã từng hay chưa từng bảo ban chúng ta. Còn “trọng đạo” có tức là coi trọng, đặt những lời giáo viên truyền đạt ở trong lòng để ngẫm nghĩ, suy xét, xem trọng đạo lý làm người, giữ chuẩn mực đạo đức, đối xử với thầy cô đúng lý lẽ lễ nghĩa, ko được có những hành động láo xược, thiếu đạo đức. Biểu hiện rõ nét của truyền thống tôn sư trọng đại trong xã hội hiện nay, chính là sự chăm ngoan, lễ độ, kính thầy yêu bạn của các lứa tuổi học trò. Các em học trò tham dự giờ học 1 cách nghiêm chỉnh, hăng hái xây dựng bài vở, đạt kết quả tốt để làm vui lòng giáo viên, đền đáp lại những gì nhưng mà người thầy cô giáo đã truyền dạy. Tôn trọng lời thầy cô bảo ban, hết dạ giúp sức thầy cô trong công việc giảng dạy, ân cần thầy cô giống như người nhà thiết của mình. Kế bên ấy vào những ngày lễ tết, đặc thù là ngày nhà giáo Việt Nam, để suy tôn nghề giáo và lòng hàm ơn của mình, các lứa tuổi học trò luôn có truyền thống thăm hỏi, tặng quà, chúc mừng giáo viên của mình. Thậm chí có người đã ra trường gần 20 5, nhưng mà ko 5 nào quên về thăm lại giáo viên cũ, ôn lại chuyện xưa 1 cách đầy trân trọng và mến thương.
Truyền thống tôn sư trọng đạo là truyền thống hết sức tốt đẹp của dân tộc, đã biến thành nét văn hóa rực rỡ trong phong tục tập quán. Từ thuở xa xưa, đặc thù là nước ta dưới tác động thâm thúy và mạnh bạo của nền Nho học đã có quan niệm về 3 địa điểm có vai trò đặc thù quan trọng trong xã hội đấy là “Quân-Sư-Phụ”, tức đứng đầu là bậc cửu ngũ chí tôn, sau ấy là địa điểm của người thầy và rốt cục chính là người cha. Như vậy địa điểm của người thầy chỉ xếp sau vua, nhận đủ mọi sự tôn trọng, kính mến từ những người khác trong xã hội, họ được coi là tấm gương sáng, là “khuôn vàng thước ngọc” để bình chọn các chuẩn mực đạo đức trong xã hội. Người thầy vào vai trò hết sức quan trọng trong việc xây dựng quốc gia, là người trực tiếp bồi dưỡng tập huấn các thiên tài cho non sông, chính thành ra xã hội lại càng tin cậy vào tư cách, đạo đức và tu dưỡng của bậc làm thầy. Do vậy, nên để biến thành 1 người thầy giáo trong xã hội xưa được nhiều người kính trọng, thì họ cũng phải tự đặt ra cho mình những luật lệ, nền nếp nghiêm cẩn, tác phong đứng đắn, để ko phụ lòng mong mỏi của quốc gia, dân chúng cùng lúc làm tấm gương sáng cho học sinh noi theo, mong có ngày trò giỏi hơn thầy. Không chỉ vậy, lời nói của người thầy trong xã hội cũ hết sức có sức tác động, việc được xúc tiếp giao lưu với những con người được coi là biểu trưng, khuôn mẫu của tư cách và đạo đức khiến người ta hết sức vinh hạnh và quý trọng. Đặc trưng, giữa thầy và trò luôn có sự phân biệt rành mạch tôn ti, người thầy có quyền nặng lời trách mắng, xử phạt nếu học trò vi phạm, yếu kém nhưng mà học trò thì phải răm rắp nghe theo, lệnh thầy có nhẽ chỉ kém lệnh của thiên tử, sức nặng của truyền thống “tôn sư trọng đạo” vào thời này được biểu thị hết sức rõ ràng.
Ngày nay xã hội có nhiều thay đổi, vị thế của thầy và trò càng ngày càng được kéo gần, người thầy vẫn vào vai trò truyền đạt kiến thức như bao đời nay, thế nhưng mà ngôn ngữ và địa điểm xã hội thì ko giống như trong xã hội cũ, nghề giáo biến thành 1 nghề như bao nghề khác. Thế nhưng mà truyền thống tôn sư trọng đạo thì vẫn không phải chỉnh sửa trong tinh thần hệ của dân tộc ta, và những người làm nghề giáo cũng vẫn giữ được những phẩm cách, tư chất của người làm thầy ko chỉ truyền đạt tri thức nhưng mà còn là tấm gương sáng về tư cách, đạo đức cho lớp học sinh noi theo. Tuy nhiên cộng với sự tăng trưởng của xã hội, sự chi phối của tiền quyền, sự mai 1 của truyền thống tôn sư trọng đạo trong 1 số con người, sự xuống cấp của đạo đức đã làm cho vai trò và địa điểm của người thầy, người cô trong xã hội ko còn được xem trọng như trước. Có nhẽ chúng cũng nhiều ít nghe hoặc chứng kiến những sự việc đáng tiếc như học trò hành hung, đe dọa, thử thách, thậm chí là dọa giết mổ cả người thầy người cô của mình chỉ vì những lý do ko đâu, chỉ vì sự xốc nổi của tuổi xanh nhưng mà ko màng đến luân thường đạo lý. Còn các bậc phụ huynh lại càng chứng tỏ sự thiếu hiểu biết của mình lúc bao che những hành vi sai lầm của con em, đổ lỗi cho thầy cô giáo, coi họ chỉ là những người làm thuê ăn lương, chỉ được quyền dạy chứ ko có quyền trách phạt. Điều ấy đã dẫn đến những hệ lụy vô cùng gian nguy, là tạo cho con em những tư tưởng ko tôn trọng thầy cô, ỷ vào sự che chở của bác mẹ, đánh mất đi truyền thống tôn sư trọng đạo tốt đẹp của dân tộc, rốt cục là bác mẹ đã ko bảo ban được con cái, cũng ko để cho thầy cô uốn nắn. Hậu quả là biến 1 bộ phận các em học trò thành lớp người vừa thiếu hụt kiến thức lại vừa thiếu hụt cả tư cách và phẩm giá đạo đức, hết sức nguy hại cho xã hội. Còn đối với người thầy cô giáo, sự suy đồi về tư cách và đạo đức của 1 số thầy cô đã mang đến những tác động hết sức thụ động cho nghề nhà giáo, có lúc nào nhưng mà người ta lại thấy 1 cô giáo dùng ma túy, 1 người thầy xâm hại học trò, rồi những người thầy người cô hành hung học trò của mình 1 cách gian ác chỉ vì sự hot giận nhất thời… Những điều ấy đã đánh mất niềm tin của học trò, phụ huynh và cả xã hội về tư cách và đạo đức của người thầy, thứ vốn được coi như “khuôn vàng thước ngọc” từ bao đời nay. Kế bên ấy sự thiếu hụt tri thức, chậm rì rì trong việc cập nhập chuyên môn, yếu kém trong nghiệp vụ, sự chây lười trong hoạt động dạy và học đã khiến các em học trò cảm thấy chán nản trong học tập, hình tượng người thầy truyền dạy tri thức từ ấy cũng dần phát triển thành phai mờ trong lòng các em học trò. Cuối cùng là thái độ của xã hội đối với người thầy và cả ngành giáo dục đôi lúc còn quá phiến diện và tầm nhìn eo hẹp, biết 1 nhưng mà ko biết 2. Trong thời buổi lên ngôi của facebook và truyền thông, thì chỉ 1 clip nho bé hoặc 1 tin tức giật gân về người thầy cô giáo hoặc ngành giáo dục cũng khiến dân tình đổ xô vào bình luận, người đủ tầm suy xét nhìn sự thực thì ít, thế nhưng mà những kẻ lù mù, thích chửi bới thì đông hơn cả quân Mông, gây nên những hiệu ứng thụ động trong số đông. Điều ấy cũng khiến cho những người làm nghề giáo phải gánh chịu nhiều sức ép, thậm chí ko còn khẩn thiết với nghề, từ ấy những quyết tâm cải thiện giáo dục của nhà nước cũng phát triển thành gian khổ hơn.
Từ những điều tôi thể hiện ở trên, mong rằng mỗi chúng ta dù là học trò, phụ huynh hay là bất cứ 1 người nào trong xã hội cần thiết nghĩ suy đúng mực về nghề nhà giáo, nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Ngày bữa nay chúng ta ko chỉ tiếp diễn giữ vững và phát huy truyền thống tôn sư trọng đạo nhưng mà còn phải quyết tâm bảo vệ những người thầy người cô đáng kính của chúng ta khỏi những ảnh hưởng thụ động của xã hội, để họ có thể tiếp diễn hiến dâng, tiếp diễn mài miệt với phấn bảng với con thuyền kiến thức của mình, đóng góp cho quốc gia.
Bài văn mẫu 8
Nhân dân ta từng có những câu nói hết sức giản dị nhưng mà chứa đựng những ý nghĩa rất thâm thúy về vấn đề Đạo và Thầy. Những câu nói đấy vừa suy tôn người Thầy, vừa nhắc nhở con người phải biết sống cho phải đạo làm người. Thầy là người vạch đường chỉ lối cho 1 người “Không thầy đố mày làm nên”. Thành ra địa điểm của người thầy được đặt ngang hàng với địa điểm của bác mẹ, “Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy”. Chúng ta vẫn luôn tự nhắc mình: “Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”.
Người làm thầy trong bất kỳ xã hội nào luôn được xã hội tôn trọng “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”. Do vậy, “tôn sư trọng đạo” ko còn là 1 vấn đề quan niệm sống hay quan niệm về cách cư xử nhưng mà đã biến thành 1 phạm trù đạo đức. Thời xưa Platôn, Aritxtôt, Khổng Tử… từ người thầy đã biến thành những bậc thánh trong lòng học sinh. Ngày nay, người thầy tuy ko có địa điểm tuyệt đối như thế song thầy vẫn là người được xã hội tôn trọng và “nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Dù ở phương Đông hay phương Tây, dù mối quan hệ thầy trò có đồng đẳng tới đâu, thân cận tới đâu thì danh giới thầy trò, địa điểm đáng kính của người thầy vẫn không phải bị mai 1.
Trên thực tiễn, vấn đề “tôn sư trọng đạo” hiện nay đã có nhiều điều đáng phải bàn. Các giáo viên dù phải đứng trước bao lăm gian khổ của cuộc sống vẫn đang ngày đêm lo âu, nghiền ngẫm để truyền thụ cho học trò những kiến thức quý giá nhất. Còn học trò, kế bên những học trò chịu khó ngoan ngoãn, tiến hành đúng đạo làm trò, mến yêu và tôn trọng giáo viên, đã có ko ít bạn chót quên đi đạo nghĩa thầy trò. Những học trò đấy đã vô tình hoặc cố ý vi phạm đạo làm trò, làm đau lòng các giáo viên. Đã có những câu chuyện đau lòng nhưng mà chúng ta ko muốn nói đến như hiện tượng học sinh xúc phạm giáo viên, thất lễ với những người đang ngày đêm bảo ban mình những điều hay lẽ phải, truyền đạt cho mình những tinh hoa kiến thức loài người. Xã hội đã, đang và sẽ tiếp diễn lên án những học trò ấy. Nếu trẻ con là tờ giấy trắng thì người cầm cây bút viết lên những tờ giấy trắng đấy những tráng thẳng hàng, rõ nét, rõ chữ nhất chính là giáo viên. Tôn trọng những người giữ vai trò truyền đạt kiến thức loài người cho lứa tuổi sau là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn. Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống đạo đức hết sức tốt đẹp của dân tộc ta. Đứng trước những hiện tượng đáng nghĩ suy ngày nay về vấn đề đạo đức học đường, chúng ta cần thiết những hoạt động cấp thiết để nhắc nhở mỗi người nhìn lại thái độ và cách xử sự của mình đối với những người làm thầy trong xã hội này. Tôn sư trọng đạo cần phải được ân cần hơn nữa.
Để xã hội càng ngày càng tân tiến con người càng ngày càng phải để mắt tới chuyện học hành, tiếp nhận kiến thức. Thành ra, vai trò của người thầy trong xã hội tiên tiến đã chỉnh sửa, từ người truyền đạt kiến thức đã chuyển thành người dẫn dắt học trò tìm ra trục đường tới với kiến thức. Vai trò của người thầy nhiều ít chỉnh sửa nhưng mà địa điểm của người thầy thì không phải sút giảm. Thầy vẫn là thầy và càng ngày càng quan trọng hơn. Vì thế, dù xã hội có đi tới đâu, xã hội đấy vẫn có những người muốn học và vẫn có những người tiến hành nhiệm vụ bảo ban người đi sau. Trong cuộc sống hiện nay, trong khi vấn đề học hành càng ngày càng phức tạp và sự xuống cấp về đạo đức xã hội đang khiến nhiều người có lương tâm bổn phận phải ân cần nghĩ suy thì vấn đề “tôn sư trọng đạo” càng phải tiếp diễn được kế thừa và phát huy hơn nữa.
Bài văn mẫu 9
Hiếu học là một trong những đức tính nổi bật của người Việt chúng ta. Chẳng thế mà người thầy luôn được suy tôn trong xã hội. Cha ông ta luôn nhắc nhở con cháu rằng “nhất tự vi sư 3́n tự vi sư” (một chữ cũng là thầy nửa chữ cũng là thầy) hay “ko thầy đố mày làm nên”. Công sức người thầy được sánh ngang hàng với công ơn cha mẹ “cơm cha áo mẹ chữ thầy”. Vì thế “ tôn sư trọng đạo” cũng trở thành truyền thống văn hóa tốt đẹp của người Việt Nam, và truyền thống ấy vẫn luôn được các thế hệ học trò trân trọng, giữ gìn và phát huy.
Tôn sư là tôn trọng, kính yêu, biết ơn người làm thầy. Thầy cô chính là những người chèo lái con đò kiến thức đưa học trò cập bến bờ cuộc sống, đến với kho tri thức vô tận của nhân loại, đến mai sau hạnh phúc và dạy cho ta đạo lí, nhân cách để ta làm người trong xã hôi. Vì vậy chúng ta phải luôn ghi nhớ công ơn người thầy, phải sống sao cho phải đạo làm người.
Trọng đạo là coi trọng đạo lí làm người, coi trọng nghề dạy học, coi trọng lời thầy cô dạy dỗ.
Tôn sư trọng đạo là quý trọng thầy dạy, luôn khắc ghi lời thầy cô, luôn chăm lo học tập trau dồi kiến thức, rèn luyện đạo đức để trở thành người có ích cho xã hội, làm giàu cho quê hương đất nước.
“Tôn sư trọng đạo” đã trở thành truyền thống tốt đẹp của đạo học Việt Nam. Truyền thống tốt đẹp ấy đã được dân chúng ta kế thừa và phát huy trong cuộc sống ngày nay. Dù là ở đâu, ở thời đại nào thì nghề dạy học vẫn luôn được coi trọng và người thầy vẫn luôn được tin tưởng, mến yêu vì những cống hiến, những tâm huyết, những hi sinh thầm lặng của họ cho “sự nghiệp trồng người”. Người thầy được suy tôn thì nghề dạy học cũng được coi trọng. chẳng phải tình cờ nhưng mà giáo dục lại được coi là quốc sách bậc nhất của nước ta, và cũng đâu phải ngẫu nhiên mà ngày 20-11 hằng 5 lại biến thành ngày hiến chương các nhà giáo. Hình ảnh các bậc phụ huynh, tặng hoa thầy cô giáo của con, học sinh cũ trở lại thăm trường, thăm các thầy cô giáo cũ trong ngày này đã trở nên quen thuộc với chúng ta. Và đây cũng là một minh chứng cho thấy truyền thống “tôn sư trọng đạo” của dân tộc ta. Từ đạo “lí tôn sư trọng đạo” ngày nay đã gắn liền với tư tưởng “trồng người” của Chủ tịch Hồ Chí Minh. “Tôn sư trọng đạo” ở đây ko đơn thuần chỉ là đạo lí, tình cảm nhưng mà đã trở thành động lực sức mạnh, hành động cách mệnh đưa quốc gia tiến lên sánh vai các cường quốc 5 châu. Ấy là nét mới của truyền thống tôn sư trọng đạo trong cuộc sống ngày nay của dân chúng ta.
Tuy nhiên, trên thực tiễn, vấn đề “tôn sư trọng đạo” hiện nay đã có nhiều điều đáng phải bàn. Bên cạnh các nhà giáo tâm huyết với nghề, mến thương học trò thì cũng có những người ko yêu nghề, mến trẻ mà chỉ đơn thuần coi nghề dạy học là kế sinh nhai, 3́n chất xám, 3́n điểm, xúc phạm nhân phẩm của học sinh. Và học trò, kế bên những học trò chịu khó ngoan ngoãn, tiến hành đúng đạo làm trò, mến yêu và tôn trọng giáo viên, thì cũng có ko ít bạn cãi lời thầy cô, thậm chí là xúc phạm danh dự, nhân phẩm nhà giáo, làm đau lòng các giáo viên. Đối với những hành vi tiêu cực như vậy, chúng ta phải kịch liệt lên án và 3̀i trừ. Tôn trọng thầy cô là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn. Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Hiện nay, giáo dục có nhiều đổi mới, trong đó có sự thay đổi về vai trò của người thầy và nghề dạy học. Tuy vậy, nhưng mà vị trí của người thầy vẫn vô cùng quan trọng. Trong lúc cuộc sống mới ngày càng kéo theo nhiều vấn đề phúc tạp, đặc biệt là sự xuống cấp về vấn đề đạo đức chúng ta càng phải cố gắng kế thừa và phát huy những truyền thống tốt đẹp của dân tộc, trong đó có truyền thống “tôn sư trọng đạo”.
Bài văn mẫu 10
Dân tộc ta có truyền thống tôn sư trọng đạo. Ấy là 1 truyền thống tốt đẹp của 1 dân tộc văn hiến và hiếu học. Từ xa xưa đã có câu ca:
Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy
Hoặc sâu sắc hơn, cha ông ta cũng từng nhắc con cháu: Nhất tự vi sư, bán tự vi sư (1 chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy).
Tôn sư là đề cao, suy tôn, coi trọng người thầy. Tại sao vậy? Người thầy dạy chữ, dạy tri thức cho ta, mang đến cho ta những hiểu biết để ta sống tốt hơn, có lợi hơn. Người thầy lại dạy ta đạo lí, tư cách để ta biết làm người trong xã hội. Vai trò người thầy là vô cùng quan trọng, chẳng thể thiếu đối với bất kỳ 1 non sông, dân tộc nào. Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói: “1 dân tộc dốt là 1 dân tộc yếu”. Thế thì sao lại ko suy tôn, đề cao người thầy? Đây là suy tôn 1 con người đã góp phần mang lại ích lợi cho cả 1 dân tộc. Sự suy tôn này xuất hành từ công dụng cao quý và bổn phận bự lao của người thầy. Trọng đạo là gì? Trong kết câu 2 vế hợp lý tôn sư/trọng đạo, nếu tôn sư là suy tôn người thầy thì trọng đạo là coi trọng nghề dạy học. Đạo ở đây là đạo làm thầy, là nghề dạy học. Nghề dạy học là nghề đáng được coi trọng vì thành phầm nó tập huấn ra chính là con người, như người nào ấy đã nói: “Trong các nghề thì nghề dạy học là nghề cao quý nhất”. Nhân dân ta “trọng đạo” chính là trọng cái nghề “trồng người” cao quý đấy, cũng như họ đã suy tôn người thầy là những “kĩ sư tâm hồn”.
Tôn sư trọng đạo hàm chứa 1 ý nghĩa thâm thúy. Trước hết, ấy là sự nghĩ suy nhìn nhận đúng mực và tân tiến của dân chúng ta về 1 nghề đáng được coi trọng và 1 con người đáng được suy tôn. Nó chứng tỏ dân tộc ta là 1 dân tộc văn hiến và hiếu học, bởi coi trọng nghề dạy học là 1 biểu lộ thâm thúy của 1 dân tộc văn hiến và suy tôn người thầy là chứng cứ hùng hồn của 1 dân tộc hiếu học. Nhhài lòng nghĩa sâu xa của tôn sư trọng đạo chính là nó gắn bó khăng khít với sự nghiệp trồng người để tăng lên dân trí, tập huấn nhân công. bồi dưỡng nhân công; bồi dưỡng thiên tài khiến cho dân giàu nước mạnh, xã hội tăng trưởng tốt đẹp. Xưa, cha ông ta đã nói “hiền tài là nguyên khí non sông”; nay, ta lại khẳng định “giáo dục tập huấn là quốc sách bậc nhất” – những điều ấy chẳng thể không phù hợp tới truyền thông tôn sư trọng đạo của dân tộc ta. Tôn sư trọng đạo đã biến thành 1 đạo lí, 1 truyền thống tốt đẹp của dân chúng ta chính là như thế. Nó là sức mạnh ý thức, tình cảm bự lao và vững bền của dân tộc để góp phần xây dựng nên 1 nước Việt Nam văn hiến và giàu mạnh.
Truyền thống tốt đẹp ấy đã được dân chúng ta kế thừa và phát huy trong cuộc sống ngày nay. Trên khắp quốc gia, ở đâu cũng vậy, từ thị thành tới nông thôn, miền xuôi tới miền ngược, người dân Việt Nam đều yêu mến, tôn trọng ông thầy, đều dành cho thầy những tình cảm ưu ái nhất, đặc thù là lòng hàm ơn thâm thúy thầy, đã dạy con cái họ nên người. Trong cảnh ngộ sơn hà còn nghèo, đời sống thầy giáo còn nhiều gian khổ, họ đã tận tâm giúp sức thầy 1 cách thật tình và cảm động. Các dân tộc vùng cao đã coi các thầy giáo, cô giáo miền xuôi lên dạy học như người con của quê hương minh. Người thầy được suy tôn thì nghề dạy học cũng được coi trọng. Không phải tình cờ nhưng mà giáo dục tập huấn là quốc sách bậc nhất, và ngày 20-11 hằng 5 đã biến thành ngày hội bự của toàn dân đế suy tôn người thầy và nghề dạy học cao quý. Hình ảnh bác mẹ học trò tặng hoa các thầy, cô giáo trong ngày 20- 11 và cả những cán bộ cấp cao của Đảng và Nhà nước tới thăm thầy giáo cũ đã nói lên thâm thúy truyền thông và đạo lý cao đẹp ấy. Từ 1 đạo lý truyền thống của dân tộc, tôn sư trọng đạo đã mang 1 ý nghĩa cách mệnh mới trong thời đại hiện nay gắn liền với tư tưởng “trồng người” cua Chủ tịch Hồ Chí Minh. Nó ko chỉ là đạo lý, tình cảm nhưng mà còn là ý thức, sức mạnh, hành động cách mệnh để đưa quốc gia đi lên càng ngày càng giàu mạnh, tân tiến. Ấy là nét mới của truyền thống tôn sư trọng đạo trong cuộc sống ngày nay của dân chúng ta.
Bước sang thế kỷ XXI, cuộc sống có nhiều đổi mới kéo theo sự đổi mới của giáo dục, của vai trò người thầy và nghề dạy học. Trên cơ sở kế thừa, giữ giàng những mặt tốt đẹp của truyền thống, chúng ta cần biết phát huy và áp dụng đạo lí tôn sư trọng đạo 1 cách thông minh, thích hợp với thực tế cách mệnh mới để đạt kết quả tốt hấp dẫn nhất.
…………….
Mời các bạn tải file tài liệu để xem thêm 2 bài văn mẫu
.
Xem thêm thông tin Bài viết số 7 lớp 10 đề 1: Nghị luận về truyền thống Tôn sư trọng đạo
Bài viết số 7 lớp 10 đề 1: Nghị luận về truyền thống Tôn sư trọng đạo
Nghị luận về Tôn sư trọng đạo gồm dàn ý cụ thể kèm theo 18 bài văn mẫu hay được Vik News tuyển chọn từ các bài làm đạt điểm cao của học trò giỏi trên cả nước. Thông qua tài liệu này giúp các em học trò lớp 10 tham khảo, trau dồi tiếng nói để chấm dứt bài viết số 7 lớp 10 của mình đạt kết quả cao.
Tôn sư trọng đạo là 1 trong những truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam. Truyền thống tốt đẹp ấy đã được dân chúng ta kế thừa và phát huy trong cuộc sống ngày nay. Dù là ở đâu, ở thời đại nào thì nghề dạy học vẫn luôn được coi trọng và người thầy vẫn luôn được tin tưởng. Ngoài ra các bạn xem thêm rất nhiều bài văn nghị luận khác tại phân mục Văn 10. Vậy sau đây là 18 bài nghị luận về tôn sự trọng đạo hay nhất, mời các bạn cùng theo dõi và tải tại đây.
Đề bài: Dân tộc ta có truyền thống Tôn sư trọng đạo. Theo anh (chị), truyền thống đấy được nối liền như thế nào trong thực tiễn cuộc sống ngày nay?
Nghị luận về tôn sư trọng đạo hay nhất
Dàn ý nghị luận về Tôn sư trọng đạo (2 Mẫu)
Nghị luận về tôn sư trọng đạo ngắn gọn (6 Mẫu)
Nghị luận về tôn sư trọng đạo đầy đủ (10 Mẫu)
Dàn ý nghị luận về Tôn sư trọng đạo
Dàn ý số 1
I. Mở bài:
– Dẫn dắt vấn yêu cầu luận: Lịch sử dân tộc luôn đề cao, coi trọng những người mang trọng trách bự lao: Dẫn dắt, giáo dục con người trưởng thành. Điều ấy đã biến thành 1 đạo lý nhưng mà người ta vẫn gọi là “Tôn sư trọng đạo”.
II. Thân bài:
* Gicửa ải thích thế nào là “Tôn sư trọng đạo”?
– “Tôn sư”: Tôn trọng giáo viên
– “Trọng đạo”: Coi trọng đạo lí
⇒ “Tôn sư trọng đạo”: Cần ghi nhớ công ơn, tôn trọng ơn nghĩa của giáo viên, coi trọng đạo lý, khắc sâu ân nghĩa của những người đã dìu dắt, bảo ban học sinh trong sự nghiệp trồng người.
– “Tôn sự trọng đạo” chính là 1 truyền thống tốt đẹp của đạo học Việt Nam, truyền thống này có từ lâu đời lúc có nhu cầu truyền dạy và học tập của con người.
* Vì sao cần phải “tôn sư trọng đạo”?
Cần hàm ơn thầy cô bởi:
– Thđấy cô nâng đỡ, truyền đạt kiến thức, chắp cánh nâng đỡ con người trong hành trình dài rộng của cuộc đời
– Thầy cô dạy ta cách sống, cách làm người, hướng con người đến những trị giá sống tốt đẹp
– Thầy cô dành cho học sinh tình mến thương như mẹ cha
– Thầy cô là những người bạn luôn kế bên san sớt với học sinh mỗi khi buồn vui hay hạnh phúc
– Biết ơn giáo viên là nét đẹp trong cách sống của con người, là biểu lộ của 1 người thực thụ có văn hóa
* Biểu hiện của “Tôn sư trọng đạo”
– Phạm Sư Mạnh – học sinh của cụ Chu Văn An, tuy đã thành quan bự, nhưng mà lúc quay trở về thăm thầy vẫn cung kính, đứng từ xa vái chào. Khi được thầy mời vào nhà chỉ dám ngồi bậc dưới ⇒ 1 thái độ, 1 con người, 1 tư cách bự
– Ngày nay, truyền thống đấy vẫn được trình bày 1 cách nhiều chủng loại dưới nhiều bề ngoài:
+ Học trò gửi những lời tri ân đến thầy cô nhân ngày 20/11
+ Học hành chịu khó, lễ độ, ngoan ngoãn với giáo viên…
* Mở mang vấn đề
– Ngày nay có rất nhiều người học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, được học nhiều bộ môn của các thầy cô giảng dạy nhưng mà họ ko tinh thần được vấn đề cần phải tôn trọng, kính trọng, lễ độ với người thầy và coi trọng đạo học nhưng mà thầy truyền giảng. Điều đấy có tức là đạo lý truyền thống ko được tôn trọng, học tập…
– Kế bên những biểu lộ trình bày truyền thống “tôn sư trọng đạo” vẫn còn những con người bất kính, bội ơn với thầy cô:
Hỗn hào với thầy cô
Bày trò chọc phá thầy cô
Làm những hành vi sai lầm khiến thầy cô phiền lòng
⇒ Hành vi, việc làm tương tự phải bị phê phán
– Nhưng cũng có rất nhiều người học sinh đã và đang hiểu, thực hành câu thành ngữ và cũng đang bước trên trục đường thành đạt trong cuộc sống, trong khoa học,…
* Liên hệ bản thân:
– Điều hoàn hảo nhất để đền đáp công ơn thầy cô là học hành chịu khó cần mẫn, mang những tri thức nhưng mà thầy cô đã truyền dạy xây dựng mai sau bản thân và làm giàu cho quốc gia
– Quyết tâm biến thành con người sống đẹp, sống có đạo đức, có tài để ko phụ công sức bảo ban của thầy cô
– Bản thân cần tinh thần bổn phận và việc làm của mình sao cho xứng đáng với những gì thầy cô truyền đạt
III. Kết bài:
– Khẳng định lại vấn yêu cầu luận: “Tôn sư trọng đạo” là 1 nét đẹp trong tính cách, cá tính sống của mỗi người
– Lời nhắn gửi tới mọi người: Hãy sống thật đẹp, sống có lợi, có đức và có tài để công sức của các thầy cô phát triển thành có ý nghĩa
Dàn ý số 2
I. Mở bài
Giới thiệu về truyển thống “Tôn sư trọng đạo”, sự nối tiếp của truyền thống ấy hiện nay.
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của dân chúng ta. Câu nói đấy đã nhắc nhở con người phải biết sống cho phải đạo làm người. Người thầy chính là những người đã đưa ta tới với kiến thức của loài người, ko có người thầy chúng ta chẳng thể có tri thức. Người thầy cũng chính là những người chéo lái đưa chúng ta tới bờ bến của cuộc sống, của niền vui và hạnh phúc. Vì thế để có được ngày bữa nay chúng ta nên nhớ tới công ơn của những người thầy, nhờ có những người thầy nhưng mà chúng ta có ngày bữa nay. Do vậy, chúng ta cần nối tiếp và nhân rộng truyền thống tốt đẹp này cho mọi lứa tuổi ngày mai.
II. Thân bài
1. Gicửa ải thích vấn đề: truyền thống “tôn sư trọng đạo”
Gicửa ải thích các định nghĩa: “tôn sư”? “trọng đạo’’? “Tôn sư” là đề cao, suy tôn, kính trọng, lễ độ, ghi nhớ công ơn của người làm thầy, những người đã mang lại cái chữ cho chúng ta. Trọng đạo là coi trọng nghề dạy học Nghề dạy học là nghề đáng được coi trọng vì thành phầm nó tập huấn ra chính là con người.
Gicửa ải thích ý nghĩa của truyền thống “tôn sư trọng đạo”. “Tôn sư trọng đạo” hàm chứa 1 ý nghĩa thâm thúy.
Là sự nghĩ suy nhìn nhận đúng mực và tân tiến cùa dân chúng ta về 1 nghề đáng được coi trọng và 1 con người đáng được suy tôn. Là gắn bó khăng khít với sự nghiệp trồng người để tăng lên dân trí, tập huấn nhân công. bồi dưỡng nhân lưc; bồi dưỡng thiên tài khiến cho dân giàu nước mạnh, xã hội tăng trưởng tốt đẹp. Xưa, cha ông ta đã nói “hiền tài là nguyên khí non sông”
2. Phân tích và chứng minh: “Tôn sư trọng đạo” là 1 truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta.
Kính trọng và đề cao vai trò của người thầy. Dân tộc ta là 1 dân tộc văn hiến và hiếu học, luôn coi trọng nghề dạy học. Suy tôn người thầy là chứng cứ hùng hồn của 1 dân tộc hiếu học.
Coi trọng việc học hành. Từ trước đến nay, nhà nước ta luôn cho giáo dục với nhiều bề ngoài không giống nhau, như xây dựng trường học với phương châm “100% người dân biết chữ”. Các giáo viên luôn được phân phối, động viện trong công đoạn công việc. Các em học trò luôn được tạo điều kiện tối da trong công đoạn học, đặc thù các em gặp cảnh ngộ gian khổ, vùng sâu vùng xa.
Coi trọng đạo lí làm người, đề cao nhơn nghĩa. 1 quốc gia có nghìn 5 văn hiến như Việt Nam, để có được thành quả như hiện nay phải kể tới công sức rất bự của các bậc thánh nhân, những con người đủ đức đủ tài. Chỉ những con người ấy mới làm nên đại sự như Bác Hồ đã nói “Có tài nhưng mà ko có đức là kẻ vô ích, có đức nhưng mà không có tài làm việc gì cũng khó”. Vậy những con người ấy làm sao để đủ đức, đủ tài? Ấy là phải ân cần, cho việc học.
3. Truyền thống “Tôn sư trọng đạo” được nối liền như thế nào trong thực tiễn cuộc sống ngày nay:
Trên khắp quốc gia, ở đâu cũng vậy, từ thị thành tới nông thôn, miền xuôi tới miền ngược, người dân Việt Nam đều yêu mến, tôn trọng ông thầy, đều dành cho thầy những tình cảm ưu ái nhất, đặc thù là lòng hàm ơn thâm thúy thầy, đã dạy con cái họ nên người.
Trong cảnh ngộ sơn hà còn nghèo, đời sống thầy giáo còn nhiều gian khổ, họ đã tận tâm giúp sức thầy 1 cách thật tình và cảm động. Các dân tộc vùng cao đã coi các thầy giáo, cô giáo miền xuôi lên dạy học như người con của quê hương minh.
Người thầy được suy tôn thì nghề dạy học cũng được coi trọng.
Giáo dục tập huấn là quốc sách bậc nhất, và ngày 20-11 hằng 5 đã biến thành ngày hội bự của toàn dân đế suy tôn người thầy và nghề dạy học cao quý
4. Cần phải làm thế nào để phát huy truyền thống “Tôn sư trọng đạo” trong 1 thời đại mới?
Trước những tăng trưởng của nền kinh tế, cần giáo dục về đạo đức, tư tưởng cho lứa tuổi học trò.
Có những phân phối hăng hái cho hàng ngũ “trồng người” đề họ có thể chuyên tâm vào công tác, hiến dâng vô cùng mình cho sự nghiệp trồng người.
Hăng hái tuyên truyền những tấm gương “Người tốt việc tốt” trong hàng ngũ thầy cô giáo, để các em học trò có tình cảm tốt đẹp với những người thầy.
III. Kết bài
Nêu cảm tưởng của em truyển thống tốt đẹp nàny
Từ 1 đạo lí truyền thống của dân tộc, tôn sư trọng đạo đã mang 1 ý nghĩa cách mệnh mới trong thời đại hiện nay gắn liền với tư tưởng “trồng người” cua Chủ tịch Hồ Chí Minh. Nó ko chỉ là đạo lí, tình cảm nhưng mà còn là ý thức, sức mạnh, hành động cách mệnh để đưa quốc gia đi lên càng ngày càng giàu mạnh, tân tiến. Ấy là nét mới của truyền thống tôn sư trọng đạo trong cuộc sống ngày nay của dân chúng ta.
Nghị luận về tôn sư trọng đạo ngắn gọn
Bài văn mẫu 1
“Muốn sang thì bắc cầu kiềuMuốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”
Câu ca dao qua lời mẹ ru đấy ko biết từ khi nào đã đi sâu vào sự ghi nhớ của những người dân Việt Nam. Ngay từ thuở còn nhỏ, chúng ta đã được dạy về truyền thống tôn sư trọng đạo đã có từ lâu đời của dân tộc. Quả thật, vai trò của người làm thầy trong bất kỳ thời gian nào cũng đáng được trân trọng. Nhất là ngày nay, các lứa tuổi học trò vẫn tiếp nhận truyền thống tôn sư trọng đạo của ông cha đi trước và tăng trưởng nó càng ngày càng đặc sắc hơn nữa.
Trước hết, ta cần hiểu “tôn sư trọng đạo” có tức là gì? Tôn sư tức là kính trọng, hàm ơn và đề cao vai trò của người thầy trong học tập cũng như cuộc sống. Còn trọng đạo là coi trọng đạo lí, những phẩm giá đạo đức tốt đẹp của con người. Thầy cô giáo là người đã truyền cho ta biết bao tri thức, bảo ban chúng ta nên người, họ cũng là những người lái đò âm thầm, hi sinh tất cả để đưa ta tới bờ bến thành công. Vì thế, tôn trọng, hàm ơn giáo viên ko chỉ là vấn đề truyền thống nhưng mà đã biến thành 1 phạm trù đạo đức, phản ảnh tư cách, văn hóa của mỗi con người.
Dù ở trong bất kì cảnh ngộ nào, vai trò của người thầy cũng được xã hội tôn trọng, bởi lẽ “nhất tự vi sư, bán tự vi sư”. Tôn sư trọng đạo ko chỉ là sự kính trọng, hàm ơn đối với những người làm nhiệm vụ truyền dạy tri thức nhưng mà còn trình bày lòng ham học hỏi, đam mê đối với học tập. Truyền thống tốt đẹp đấy đã được dân tộc ta ngợi ca từ lâu đời, những nhà giáo có phẩm giá cao quý, tư cách cương trực được lưu danh muôn thuở. Chu Văn An là 1 thầy giáo lừng danh thời Trần. Những học sinh được ông chỉ dạy sau này đều biến thành người có lợi cho quốc gia. Hàng 5, vào ngày sinh nhật ông, những người học sinh cũ dù có là quyền cao chức trọng vẫn ko quên về thăm và bộc bạch lòng hàm ơn đối với thầy. Ngày nay, xã hội tiên tiến, việc học càng vào vai trò quan trọng hơn. Người thầy ko chỉ là người truyền dạy kiến thức nhưng mà còn là người hướng dẫn, người lắng tai, khơi nguồn ước mong, ham mê cho học trò. Nghề giáo vẫn là 1 nghề cao quý và được nhiều người mến mộ: “Dưới ánh mặt trời, ko có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học”. Mối quan hệ thầy- trò dù có thân cận, thân thiện tới mấy cũng chẳng thể thiếu đi sự tôn trọng.
Tuy nhiên, trong cuộc sống ngày nay, vẫn có 1 số học trò, dù là vô tình hay cố ý đang đi trái lại với truyền thống của dân tộc. Họ ko làm tròn nghĩa vụ học trò, khiến cho giáo viên phiền lòng, giẫm đạp lên tình cảm thầy trò cao quý. Những học trò đấy đáng bị lên án và phê phán gay gắt.
Học trò chúng ta hiện nay cần tiếp diễn kế thừa và phát huy truyền thống tôn sư trọng đạo. Không chỉ ngừng lại ở việc hàm ơn, kính trọng thầy cô, chúng ta còn cần biến sự hàm ơn ấy thành hành động. Mỗi người học trò cần có tinh thần ham tìm tòi, hiểu biết, đam mê đối với việc học, phấn đấu, quyết tâm hết mình để biến thành người có lợi trong xã hội và góp phần dựng xây quê hương, quốc gia.
“Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Vai trò và địa điểm của người làm thầy dù trong bất kì cảnh ngộ, xã hội nào cũng sẽ ko chỉnh sửa. Hiểu được sự vất vả và khó nhọc của công tác đấy, chúng ta càng phải phấn đấu hơn nữa để sao cho xứng đáng với sự hy vọng và tin cậy của các giáo viên.
Bài văn mẫu 2
Từ xưa cho tới hiện tại, tôn sư trọng đạo ko chỉ là vấn đề đạo đức nhưng mà còn là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của dân chúng ta. Ấy cũng là nhân tố quan trọng làm nền móng đạo đức của 1 xã hội tân tiến. Vậy ta hiểu như thế nào về truyền thống trên?
Thật vậy, tôn sư trọng đạo quả là 1 truyền thống hết sức tốt đẹp. “Tôn sư” là tôn kính những người đã bảo ban mình, đạo thầy trò là 1 trong những mối quan hệ đạo đức quan trọng. “Tôn sư trọng đạo” đã biến thành 1 truyền thống đạo đức quý giá của người Việt… Nhờ coi trọng việc học, tôn kính người thầy, dân chúng đã góp phần hình thành nền văn hiến lâu đời của quốc gia. Thời đại nào cũng có những tấm gương hiếu học, nhiều người thầy mẫu mực và những câu chuyện cảm động về tình thầy trò. Có những người thầy đã khuất nhưng mà tài năng và tư cách của họ vẫn rạng ngời. Có những học sinh dù đã đỗ đạt thành tài, có quyền cao chức trọng nhưng mà vẫn luôn nhớ về người thầy đã bảo ban mình nên người.
Ngày nay, truyền thống tôn sư trọng đạo đấy vẫn được nối tiếp và phát huy. Nhà nước, xã hội luôn có sự ân cần, phát huy giáo dục. Tăng lên đời sống vật chất và ý thức cho những người làm thầy làm cô. Các gia đình ở cấp học nào thỉ ngôn ngữ của thầy giáo, cô giáo vẫn có ảnh hưởng hết sức bự tới sự tạo nên tư cách của mỗi con người.
Kế bên ấy cũng có nhiều hiện tượng thụ động ảnh hưởng ko tốt tới truyền thống tôn sư trọng đạo của dân tộc. Tiền lương chưa nhận đủ để trang trải chi tiêu hàng ngày, thực trạng này khiến ko ít các thầy, cô phải làm việc thêm để kiếm sống. Và vì lí do ấy thì ko ít người chán ngán ngành sư phạm cao quý này vì mức lương quá thấp. Chẳng hạn 1 sinh viên tốt nghiệp Đại học Ngoại thương có thể dễ ợt kiếm tìm công tác với mức lương 7, 8 triệu. Còn sinh viên sư phạm đã tốt nghiệp khó kiếm việc làm nhưng mà còn nếu kiếm được chỉ có 2 tới 3 triệu cùng biết bao trằn trọc và sức ép từ công tác và từ xã hội. Cũng có những học sinh ra trường lúc thành đạt không phải nhớ tới sự tần tảo của thầy cô lúc bảo ban mình, thậm chí cũng có những hiện tượng phụ huynh hoặc học trò xúc phạm tới phẩm chất và tư cách của thầy cô. Đây quả là 1 hành động đáng phê phán và lên án. Vì thế mọi người cần phải chung tay và loại trừ những hành động ấy.
Tóm lại, tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống tốt đẹp và chúng ta cần phải giữ giàng và phát huy nó. Bản thân tôi cũng sẽ luôn hướng về và nhớ ơn những thầy cô đã bảo ban mình.
Bài làm mẫu 3
Câu phương ngôn đã thấm nhầm những quan niệm của cha ông ta. Có thể nói đây là 1 đạo lý nhưng mà con người Việt Nam chẳng thể nào chối bỏ được. Nó mang 1 nghĩa sâu xa cho sự tôn kính, hàm ơn đối với người đã có công bảo ban mình.
Khởi đầu câu phương ngôn là từ tôn nó mang ý nghĩa sâu xa của sự tôn kính, kính trọng cha ông ta có câu “Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy” đây là 1 câu phương ngôn hay, người thầy ở đây được ví ngang ngửa với cha mẹ mình. Không chỉ có thế người thầy cũng là người cho ta tri thức, trang bị cho ta vào đời. có thể nói công ơn của thầy rất lớn bự. chúng ta chẳng thể phủ nhận công ơn ấy đi nhưng mà phải ghi nhớ trong lòng, tôn kính thầy như bác mẹ mình. Từ tôn bổ nghĩa cho từ sư để nói lên công ơn bảo ban, của các thầy cô.
Trọng đạo ở đây có tức là trọng những đạo lý của phận làm con, làm em phải biết quý trọng những gì nhưng mà thầy cô đã cho mình ko chỉ có vậy còn phải biết tôn trọng, ko nên dùng những việc làm ko tốt ko tôn kính .
Và ko chỉ có thế Tôn sư trọng đạo được coi là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của nhân loại. Nếu trẻ con là tờ giấy trắng thì người cầm cây bút viết lên những tờ giấy trắng đấy những tráng thẳng hàng, rõ nét, rõ chữ nhất chính là giáo viên. Tôn trọng những người giữ vai trò truyền đạt kiến thức loài người cho lứa tuổi sau là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Và kế bên ấy Tôn sư trọng đạo được coi là 1 truyền thống đạo đức hết sức tốt đẹp của dân tộc ta. Đứng trước những hiện tượng đáng nghĩ suy ngày nay về vấn đề đạo đức học đường, chúng ta cần thiết những hoạt động cấp thiết để nhắc nhở mỗi người nhìn lại thái độ và cách xử sự của mình đối với những người làm thầy trong xã hội này.
Và nghĩa vụ làm con làm em phải biết quý trọng những gì nhưng mà cha ông ta đã để lại kế thừa và phát huy 1 cách tốt nhất cho truyền thống này.
Bài văn mẫu 4
Dân tộc ta có biết bao truyền thống tốt đẹp như bác ái “Thương người như thể thương thân “, cần mẫn trong lao động, có lòng yêu nước nồng cháy,… Con người Việt Nam rất hiếu học. Tôn sư trọng đạo là 1 trong những truyền thống cao đẹp ngày 1 phát huy đặc sắc.
Chỉ có 4 chữ “Tôn sư trọng đạo” nhưng mà chứa đựng biết bao ý nghĩa sâu xa, bao tư tưởng tình cảm tốt đẹp. “Sư” tức là thầy, “tôn sư” tức là tôn trọng, tôn kính ông thầy. “Đạo” có tức là đạo học, cũng có tức là đạo lý làm người: “trọng đạo ” là coi trọng, trân trọng, quý trọng đạo học, đạo làm người. Thật là giản dị, dễ hiểu: có biết trọng đạo học, đạo làm người thì mới biết tôn kính ông thầy; hay có biết tôn trọng ông thầy thì mới coi trọng đạo học, quý trọng đạo làm người.
Trong xã hội phong kiến, ông thầy là 1 trong 3 giềng mối bự: quân, sư, phụ. Cổ nhân đã dạy: “Nhất tự vi sư, bán tự VI sư”. Phương ngôn, ca dao có nhiều câu ca ngợi ca người thầy với tất cả lòng mến yêu, hàm ơn thâm thúy:
“Muốn sang thì bắc cầu kiềuMuốn con hay chữ phải yêu kính thầy”
Hay:
“Cơm cha, áo mẹ, chữ thầyNghĩ sao cho bõ những ngày ao ước”
Đọc “Quốc âm thi tập ”, ta thấy tâm hồn Nguyễn Trãi ko chỉ ngay ngáy vì “ưu ái” nhưng mà còn trăn trở thao thức bởi “nợ cũ” đeo nặng 2 vai:
“Nợ cũ trước nào báo bổƠn thầy, ơn chúa, liễn ơn cha”
Ngày xưa, kinh tế kém tăng trưởng, đời sống dân chúng ta còn nhiều thiếu thốn gian khổ, số người được nấu sử sôi kinh nơi của Khổng sân Trình rất ít oi. Thế nhưng mà truyền thống “Tôn sư trọng đạo” đã in sâu vào tâm hồn triệu triệu con người. Ông thầy và đạo học được suy tôn, được bồi đắp ngày thêm tốt đẹp.
Sau Cách mệnh tháng 8, nạn mù chữ được trả tiền trong 1 thời kì ngắn. Việc học hành được mở rộng và tăng trưởng. Dân trí được tăng lên ko dừng. Phổ cập Tiểu học, phổ cập Trung học cơ sở là chỉ tiêu nỗ lực của nhiều địa phương. Các trường Đại học, trường Cao đẳng, trường Dạy nghề mở ra khắp mọi nơi. Cứ 3 người dân là có 1 người đi học. Thành tựu lớn lao đấy, 1 phần lớn bự là có sự đóng góp tâm hồn, trí óc, công lao của hàng triệu thầy giáo, cô giáo từ các trường Măng non, Tiểu học, Trung học, tới Cao đẳng, Đại học. “Vì hạnh phúc mười 5: trồng cây; vì hạnh phúc trăm 5: trồng người “Nghề dạy học là 1 nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Những câu nói đấy đã trình bày sự suy tôn vị thế ông thầy trong số đông, coi trọng giáo dục là quốc sách. Hàng vạn giáo viên đã được phong tặng danh hiệu cao quý: “Nhà giáo dân chúng “, “Nhà giáo ưu tú”. Ngày 20 tháng 11 hằng 5 là ngày: “Nhà giáo Việt Nam”. Trò kính thầy, thầy mến trò. Phong trào “dạy tốt, học tốt” trong các trường học ngày 1 đơm hoa kết trái.
Ngày xưa, với truyền thống “Tôn sư, trọng đạo” nhưng mà những tăm tiếng bất diệt như: Chu Văn An, Nguyễn Bỉnh Khiêm như những tại sao rạng ngời. Ngày nay, truyền thống “Tôn sư trọng đạo “, đã và đang được nối liền và phát huy mạnh bạo. Vai trò ông thầy càng phát triển thành quan trọng trong sự nghiệp tập huấn hàng ngũ trí thức để tăng mạnh công nghiệp hoá, tiên tiến hoá quốc gia.
Bài văn mẫu 5
Dân tộc ta vốn được biết tới là 1 quốc gia hiếu học với truyền thống tôn sư trọng đạo thâm thúy. Trong kho tàng ca dao phương ngôn đã có rất nhiều những câu ca nói về tình cảm thầy trò như “1 chữ cũng là thầy/ nửa chữ cũng là thầy” hay “muốn sang thì bắc cầu kiều/ muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”… Và trong cảnh ngộ ngày nay truyền thống ấy vẫn được kế thừa và phát huy sâu rộng.
Để hiểu hết ý nghĩa toàn vẹn của câu ca dao này thì chúng ta cần phải đi giảng nghĩa đầy đủ về “tôn sư” và “trọng đạo”. Tôn sư là thái độ tôn trọng người thầy. Còn trọng đạo nghĩa là coi trọng mối quan hệ giữa thầy và trò. Qua đây cha ông ta muốn gửi gắm 1 ý nghĩa thâm thúy ấy chính là phải biết tôn trọng giáo viên, những người đã cho ta tri thức cùng lúc phải trân trọng tình thầy trò. Nó biến thành 1 truyền thống hết sức tốt đẹp của dân tộc ta trong suốt chiều dài lịch sử mấy nghìn 5.
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống tốt đẹp được lưu truyền từ nghìn 5 trước. Khi nhưng mà quốc gia ta còn là quốc gia phong kiến. Việc học đã được đề cao và vai trò của những người làm thầy nhưng mà chi tiết là “thầy đồ” đã được để mắt. Hình ảnh những người thầy đồ ngày đêm tận tụy mài mực đọc sách đã biến thành những nguồn cảm hứng dạt dào của biết bao tác phẩm văn chương. Chắc hẳn chúng ta người nào cũng biết tới vị thánh hiền người đã đặt nền tảng cho nền giáo dục Việt Nam là thầy Chu Văn An. 1 người thầy lỗi lạc đã tập huấn nên biết bao lăm bậc hiền triết cho quốc gia. Tấm gương học sinh Phạm Sư Mạnh là 1 trong những minh chứng tiêu biểu cho truyền thống “tôn sư trọng đạo” nhưng mà chúng ta phải noi theo.
Sau lúc đỗ đạt làm quan lớn, những dịp lễ tết Phạm Sư Mạnh vẫn thường ghé qua thăm thầy của mình. Thế nhưng mà dù đứng trên cả vạn người, đức cao vọng trọng nhưng mà chưa bao giờ người trò ấy dám ngồi ngang hàng với thầy mình. Tới nhà thầy vẫn bó tay chào từ ngoài cửa, 1 2 giữ thái độ kính trọng với người thầy của mình. Thế mới thấy truyền thống đấy đã ăn sâu và biến thành cỗi rễ kiên cố cho biết bao lăm lứa tuổi người dân Việt NAm.
Các cụ ta thường có câu rằng “Mùng 1 tết Cha, mùng 2 Tết mẹ, mùng 3 tết Thầy” để thấy được tầm quan trọng của truyền thống ấy trong chiều dài lịch sử dân tộc. Tới hiện nay, trong khi quốc gia càng ngày càng tăng trưởng thì trị giá của câu nói ấy vẫn còn vẹn nguyên. Hơn người nào hết, Đảng và Nhà nước ta hiểu rằng để tăng trưởng quốc gia thì việc tăng lên giáo dục có vai trò đặc thù quan trọng. Và để phục vụ những lứa tuổi học sinh hoàn hảo thì ân cần tới đời sống của hàng ngũ nhà giáo là điều then chốt. Chính thành ra có thể kiêu hãnh khẳng định rằng Việt Nam là quốc gia độc nhất vô nhị có ngày hiến chương nhà giáo 20/11 ngày nhưng mà toàn bộ lứa tuổi con người hiến chương giáo viên của mình. Hàng 5 có rất nhiều các cuộc thi viết về thầy cô, và có rất nhiều những bài văn hết sức xúc động về tình cảm thầy trò được trao giải. Mỗi dịp 20/11, hay kỷ niệm thành lập trường rất nhiều các lứa tuổi học trò dù làm gì hay ở bất kỳ đâu vẫn tụ hợp đầy đủ về trường cũ để tri ân và bộc bạch sự kính trọng với thầy cô….
Tuy nhiên kế bên ấy cũng còn rất nhiều những trường hợp “con sâu bỏ dầu nồi canh”, làm xấu đi truyền thống tốt đẹp của dân tộc. Song nó cũng chỉ là 1 số ít còn đó nho bé nhưng mà thôi. Điều quan trọng ấy là cả dân tộc ta vẫn kế thừa và phát huy truyền thống này 1 sâu rộng.
Truyền thống tôn sư trọng đạo là 1 trong những truyền thống hết sức tốt đẹp của dân tộc,. Dù tới nghìn 5 sau đi chăng nữa nó cũng sẽ mãi mãi trường tồn cùng dòng chảy của lịch sử. Trở thành 1 trong những thước đo sự tân tiến của xã hội.
Bài văn mẫu 6
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của dân chúng ta. Ngay từ xa xưa, tình cảm thầy trò được coi là 1 trong những thứ tình cảm thiêng liêng của con người. Bởi người thầy như bác mẹ ta, nuôi dưỡng ta lên người, giáo dục cho ta những điều hay lẽ phải. Người thầy hết sức quan trọng trong cuộc sống của mỗi người.
Câu nói đấy đã nhắc nhở con người phải biết sống cho phải đạo làm người. Người thầy chính là những người đã đưa ta tới với kiến thức của loài người, ko có người thầy chúng ta chẳng thể có tri thức. Người thầy chính là những người chéo lái đưa chúng ta tới bờ bến của cuộc sống, của thú vui và hạnh phúc. Vì thế để có được ngày bữa nay chúng ta nên nhớ tới công ơn của những người thầy. Nhờ có những người thầy nhưng mà chúng ta có ngày bữa nay.
Hiện nay vấn đề về tôn sư trọng đạo đã có nhiều chỉnh sửa. Các giáo viên dù phải đứng trước bao lăm gian khổ của cuộc sống vẫn đang ngày đêm lo âu, nghiền ngẫm để truyền thụ cho học trò những kiến thức quý giá nhất. Còn học trò, kế bên những học trò chịu khó ngoan ngoãn, tiến hành đúng đạo làm trò, mến yêu và tôn trọng giáo viên, đã có ko ít bạn trót quên đi đạo nghĩa thầy trò. Những học trò đấy đã vô tình hoặc cố ý vi phạm đạo làm trò, làm đau lòng các giáo viên. Có ko ít trường hợp đã đang tâm tước đi mạng sống của những người thầy của mình, hay có những kẻ dùng lời lẽ để xúc phạm đến người thầy của mình. Thậm chí có những kẻ đã hãm hại thầy cô của mình để đạt mục tiêu tư nhân. Ấy là những việc làm đáng lên án, trái với đạo lý làm người, chúng ta cần phải cáo giác để loại trừ những hành động ấy.
Thầy cô giáo chính là những người đã chống chèo con thuyền để đưa bao lứa tuổi học sinh sang bến đỗ.Tôn trọng những người giữ vai trò truyền đạt kiến thức loài người cho lứa tuổi sau là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn. Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Với sự chỉnh sửa cách dạy và cách học ngày nay, vai trò của người thầy trong xã hội tiên tiến đã chỉnh sửa, từ người truyền đạt kiến thức đã chuyển thành người dẫn dắt học trò tìm ra trục đường tới với kiến thức. Vai trò của người thầy nhiều ít chỉnh sửa nhưng mà địa điểm của người thầy thì không phải sút giảm. Thầy vẫn là thầy và càng ngày càng quan trọng hơn. Vì thế, dù xã hội có đi tới đâu, xã hội đấy vẫn có những người muốn học và vẫn có những người tiến hành nhiệm vụ bảo ban người đi sau. Người thầy vẫn là trung tâm, vẫn là người quan trọng để đưa kiến thức tới với chúng ta.
Tôn sư trọng đạo mãi mãi sẽ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc, tuy thế 1 số học trò đã thiếu tôn trọng đối với thầy cô, có những hành động và lời nói không liên quan, xúc phạm đối với thầy cô. Ấy là 1 hành động đáng lên án, đáng bị chê trách kỷ luật. Xã hội cần có giải pháp để giảm những hiện tượng này trong xã hội.
Nghị luận về tôn sư trọng đạo đầy đủ
Bài văn mẫu 1
Khổng Tử, bậc thầy lớn lao, hơn 2500 5 trước sáng lập ra thuyết giáo Nho giáo chứa đựng tư tưởng giáo dục thâm thúy. Ông nói: “Tam nhân đi cùng, tất hữu ngã sư yên” – tức “Trong 3 người cùng đi, ắt có người là thầy của ta ở ấy”.
Suốt ngàn 5 phong kiến, giáo dục Việt Nam trên đại thể được coi là nền giáo dục Nho giáo. Giá trị nhân văn tốt đẹp của nền giáo dục này trình bày rất rõ ở “hằng số văn hóa” thầy – trò. Xưa cho tới hiện tại, đối tượng quan trọng nhất của trường học là người thầy. Truyền thống nghìn đời trong thế xử sự của người Việt được cô lại và đúc kết bằng 4 chữ: “Tôn sư trọng đạo”.
Câu nói: “Không thầy đố mày làm nên”, “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” là những lời cửa mồm của người Việt nhắc nhở nhau mỗi lúc nhắc đến đến vai trò của người thầy. Ở dân tộc Việt Nam, “tôn sư trọng đạo” thấm sâu trong tiềm thức mỗi người dân. Để tỏ lòng tôn kính với thầy, người Việt có quan niệm: “Sống tết, chết giỗ”. Chính thành ra nhưng mà dưới thời phong kiến, người thầy được xếp thứ 2 sau vua, theo cách gọi: Quân – Sư – Phụ (Vua – thầy – cha).
Thế xử sự dân chủ linh động của người Việt Nam rất đề cao vai trò của thầy trong sự nghiệp dạy và học. Vậy mới có câu: “Trò hơn thầy đức nước càng dày”, “học thầy ko tày học bạn” – ý nói bạn cũng có thể là thầy.
Ngày trước, thời phong kiến, chẳng hề người nào cũng có tiền đi học. Nhiều gia đình nghèo nàn con em chẳng thể tới trường. Tuy nhiên, thời cơ theo học vẫn có. Họ chỉ cần theo những lý lẽ nhất mực – những lý lẽ biểu lộ đậm nét của sự tôn sư trọng đạo nhưng mà ko quá câu nệ vào vật chất.
Chẳng hạn, trước lúc cho con tới theo học, bác mẹ mua 1 mâm lễ bái lạy tổ tông, mong con học hành thông minh, đỗ đạt. Sau ấy, gia đình có 1 “lễ mọn”, mang thuộc tính “lòng thành” dâng lên thầy. Tỏ lòng thành kính “tôn sư trọng đạo”, nhiều gia đình còn gửi gắm con mình theo học và ở luôn bên nhà thầy. 1 5 chỉ về thăm nhà vài lần. Thỉnh thoảng, gia đình trò lại gửi biếu thầy ít gạo nếp, hoặc mớ rau, con cá như 1 thông điệp bộc bạch sự hàm ơn thâm thúy đến công sức lớn bự của thầy.
Thời gian ở nhà thầy, học sinh ko chỉ học chữ nghĩa nhưng mà quan trọng phải tu dưỡng bản thân, rèn tư cách sống. Có thể nói, đạo trò xưa ko chỉ rất khiêm nhượng, tôn kính người thầy của mình, nhưng mà còn có bổn phận, bổn phận rất bự lao. Khi ra đường, gặp thầy phải ngả mũ nón và vòng tay chào; khi thầy già yếu, các đồng môn phải lo mua cỗ thọ đường (quan tài)…
Phcửa ải thừa nhận nền giáo dục phong kiến có nhiều điểm còn giảm thiểu, nhưng mà do lấy tư tưởng đạo đức của Nho giáo làm nền móng căn bản nên đã tạo ra 1 lớp học sinh trọng nhơn nghĩa và sống có đạo lý, rất “tôn sư trọng đạo”.
“Tôn sư trọng đạo” còn trình bày ở việc kính thầy. Kính thầy là 1 phong tục có trị giá nhân bản thâm thúy. Kính thầy thường vào dịp đầu xuân – Tết nguyên đán. Học sinh gần xa nô nức rủ nhau đến chúc tết, thăm hỏi sức khỏe gia đình thầy. Dân gian có câu: “Mồng 1 tết cha, mồng 2 tết mẹ, mùng 3 tết thầy” cũng vì lẽ ấy.
Mối quan hệ thầy – trò biểu trưng cho nét đẹp văn hóa xử sự của dân chúng Việt Nam. Người thầy như điểm sáng trí óc sưởi ấm tâm hồn học sinh. Tìm trong lịch sử dân tộc ta có biết bao bậc thầy lớn lao, cả đời tận trung vì dân vì nước. Cuộc sống của họ thanh bần nhưng mà được thiên hạ ngợi ca, lưu danh muôn đời.
Vậy mới có 1 thầy Chu Văn An (1370), chuẩn bị từ bỏ áo mũ, quan tước, dâng sớ lên triều đình xin chém đầu 7 kẻ quyền thần. 1 thầy Đồ Chiểu mù 2 mắt nhưng mà cả đời trung kiên, ko chịu khuất phục trước sức mạnh xâm lăng của ngoại quốc…
Tinh thần “tôn sư trọng đạo” của dân tộc ta thật nhiều chủng loại, chứa đựng tính nhân văn tình người. Minh chứng cho điều này, chúng ta ngược thời kì trở về các làng nghề truyền thống. Nhiều phường nghề, phố nghề ở Thăng Long được từ khi 1 số thợ thủ công trong các làng nghề ở nông thôn. Họ di trú lên đô thị lập thương điếm, cửa hiệu làm ăn, dần dà tạo nên nên những phường nghề, phố nghề nơi đế đô.
Tuy sống và làm việc tại thị thành, nhưng mà họ vẫn có quan hệ khăng khít với quê hương. Ngày giỗ tổ, ko ước hứa nhưng mà tất cả cùng đồng tâm tụ hợp về chốn cũ quê xưa để hoài tưởng đến vị thầy đã truyền nghề cho họ. Trong sâu thẳm tiềm thức mỗi người, ấy là việc làm khắc cốt ghi tâm công ơn của lớp hậu sinh đến bậc tiền bối – người thầy sáng lập ra nghề và truyền lại cho hậu thế.
Những 5 vừa qua, Đảng và Nhà nước ta đã đề ra nhiều cơ chế nhằm dành đầu tiên cho tăng trưởng giáo dục, coi trọng giáo dục là quốc sách bậc nhất. Cho phép nhiều chủng loại hóa các loại hình tập huấn. Chủ trương đưa quốc gia tăng trưởng tiến lên bằng nền kinh tế kiến thức. Nền giáo dục của Nhà nước ta đã chọn lấy ngày 20 tháng 11 hằng 5 làm ngày Nhà giáo Việt Nam. Đây có thể xem như là 1 biểu trưng đẹp cho truyền thống “tôn sư trọng đạo” của dân tộc Việt Nam.
Bài văn mẫu 2
Kho tàng ca dao phương ngôn của ông cha đã để lại cho ta bao lăm bài học quý giá về cách sống, lối sống, cách xử sự để biến thành người sống ý nghĩa, biết kính trên nhường dưới. Và chắc hẳn mỗi người trải đời qua thời học trò cũng đều rất thấm thía lời dạy: “Tôn sư trọng đạo”
Dân gian xưa cũng đã đúc rút rằng:
“Muốn sang thì bắc cầu kiềuMuốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”
Như vậy vai trò, địa điểm của người thầy luôn có tầm quan trọng trong việc giáo dục mỗi tư nhân. Gần giống tương tự thì “tôn sư” nghĩa là tôn trọng, kính trọng của người học sinh với thầy giáo trong công đoạn học tập và trong cuộc sống. Còn “trọng đạo” là coi trọng, tiến hành đúng những đạo lý, đạo đức tốt đẹp của 1 con người. Như vậy, câu phương ngôn ngắn gọn, hàm súc như 1 bài học, 1 châm ngôn sống cùng lúc là lời nhắc nhở mọi người phải biết lễ độ, tôn trọng thầy cô. Ấy ko chỉ là đạo nghĩa thế tất ở đời nhưng mà còn là sự trình bày đạo đức của mỗi tư nhân.
Từ xa xưa, trong khi việc học hành chưa được bài bản thì dân ta cũng tinh thần được rằng “ko thầy đố mày làm nên”. Còn ở phương Bắc, họ quan niệm: “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” (1 chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy). Thời phong kiến, trong bậc thang trị giá, nhà giáo chỉ đứng sau nhà vua nhưng mà trước bác mẹ: “Quân- Sư- Phụ”. Ngày nay, những nhà giáo được cả xã hội vinh danh là “kĩ sư tâm hồn” còn nghề dạy học là “nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý” (Hồ Chí Minh). Lớp lớp bao giáo viên đã đóng hiến dâng mình vào sự nghiệp trồng người, truyền đạt cho học sinh mình ko chỉ tri thức sách vở nhưng mà còn là kỹ năng sống, cách làm người, cách đối nhân xử thế… để lúc bước ra khỏi giảng đường, ta trưởng thành và chững chàng hơn, có thể hướng đến thành công dễ ợt và thuận lợi hơn bằng gói tri thức đã được trang bị. Bản thân mỗi người lúc thu được sự giáo dục đầy tận tình để khôn bự, trưởng thành hơn mỗi ngày thì chắc hẳn từ sâu thẳm trái tim đều dành sự yêu mến, kính trọng và hàm ơn với giáo viên. Thời xa xưa, Platon, Aritxtot, Khổng Tử … đã biến thành những bậc thánh trong lòng học sinh, được biết bao lứa tuổi ngưỡng vọng và kính trọng. Dù ở phương Đông hay phương Tây, mối quan hệ thầy trò có đồng đẳng đến đâu thì địa điểm đáng kính của người thầy vẫn không phải bị mai 1.
“Tôn sư trọng đạo” là 1 truyền thống tốt đẹp của nhân loại đặc thù là ở Việt Nam- 1 dân tộc luôn tâm niệm “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, “Uống nước nhớ nguồn”. Truyền thống đấy được kéo dài và kế thừa, phát huy theo suốt chiều dài lịch sử của quốc gia. Nếu trẻ con như 1 tờ giấy trắng bóc, đầy thơ ngây và trong trắng thì chính những người thầy người cô sẽ nắn nót, cẩn thận viết lên ấy những điều hay lẽ phải, những chân mây tri thức, những bài học làm người. Tôn trọng giáo viên cũng là biểu lộ của tình yêu với kiến thức, lòng ham học hỏi, ý chí và khát vọng vươn đến những điều xinh tươi trong cuộc sống. Đối với người dân Việt Nam, có 1 người thầy được coi là người thầy lớn lao của muôn thuở, cả đời tận trung vì dân vì nước thầy giáo Chu Văn An. Thầy Đồ Chiểu dù có bị mù cả 2 mắt nhưng mà cả đời vẫn trung kiên, ko chịu khuất phục trước sức mạnh của bè đảng xâm lăng. Ngày nay, bao lứa tuổi học trò Việt Nam lại dành sự tôn trọng cho thầy giáo Văn Như Cương- con người tận tình trong sự nghiệp giáo dục, hết dạ bảo ban học trò tới tận những ngày cuối đời. Những người thầy đáng kính ấy sẽ mãi mãi được những học sinh Việt Nam tôn trọng và ngợi ca.
Ngày nay truyền thống “tôn sự trọng đạo” đã có nhiều điều cần phải bàn. Các thầy cô vẫn vậy, vẫn chăm chỉ ngày đêm nghiên cứu, nghiền ngẫm để mang đến cho học sinh những bài học, những tri thức quý giá nhất. Vậy nhưng mà 1 số cô cậu học sinh ko tinh thần được điều đấy, nhiều lần làm thầy cô phiền lòng như thất lễ với giáo viên, xúc phạm họ… Phcửa ải chăng ấy là những lần người ta trót quên đi đạo làm trò hay ấy là hệ quả của 1 cuộc sống chuyển đổi tới ko dừng nhưng mà ở ấy Internet và 1 số dụng cụ khác đã biến thành 1 con dao 2 lưỡi? Xã hội đã, đang và sẽ phê phán những học trò như thế.
Chúng ta đang là những học sinh- những măng non mai sau của quốc gia nên hãy tiếp diễn kế thừa và phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc; cùng góp phần dựng xây quốc gia như 1 cách đáp đền công sức cô thầy.
Bài văn mẫu 3
“Tôn sư trọng đạo” ko chỉ còn là vấn đề đạo đức nhưng mà còn là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của dân chúng ta. Khi nào cuộc sống còn cần tri thức, con người còn tân tiến thì người thầy còn được tôn trọng. Nhưng kiên cố rằng, con người chẳng thể quay trở về với điểm xuất hành với cảnh sống ăn lông ở lỗ được. Thành ra, dù thời gian lịch sử nào, dù xã hội nào “Tôn sư trọng đạo” vẫn là truyền thống hết sức tốt đẹp, và hết sức cấp thiết, cần được tiếp diễn phát huy và giữ giàng. Ấy là nhân tố quan trọng làm nên nền móng đạo đức của xã hội tân tiến.
Nhân dân ta từng có những câu nói hết sức giản dị nhưng mà chứa đựng những ý nghĩa rất thâm thúy về vấn đề Đạo và Thầy. Những câu nói đấy vừa suy tôn người Thầy, vừa nhắc nhở con người phải biết sống cho phải đạo làm người. Thầy là người vạch đường chỉ lối cho mỗi người “Không thầy đố mày làm nên”. Thành ra địa điểm của người thầy được đặt ngang hàng với địa điểm của bác mẹ, “Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy”. Chúng ta vẫn luôn tự nhắc mình:
Muốn sang thì bắc cầu KiềuMuốn con hay chữ thì yêu lấy thầy
Người làm thầy trong bất kỳ xã hội nào luôn được xã hội tôn trọng “nhất tự vi sư, bán tự vi sư”. Do vậy, “tôn sư trọng đạo” ko còn là 1 vấn đề quan niệm sống hay quan niệm về cách cư xử nhưng mà đã biến thành 1 phạm trù đạo đức. Thời xưa Platôn, Aritxtôt, Khổng Tử… từ người thầy đã biến thành những bậc thánh trong lòng học sinh. Ngày nay, người thầy tuy ko có địa điểm tuyệt đối như thế song thầy vẫn là người được xã hội tôn trọng và “nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Dù ở phương Đông hay phương Tây, dù mối quan hệ thầy trò có đồng đẳng tới đâu, thân cận tới đâu thì danh giới thầy trò, địa điểm đáng kính của người thầy vẫn không phải bị mai 1.
Trên thực tiễn, vấn đề “tôn sư trọng đạo” hiện nay đã có nhiều điều đáng phải bàn. Các giáo viên dù phải đứng trước bao lăm gian khổ của cuộc sống vẫn đang ngày đêm lo âu, nghiền ngẫm để truyền thụ cho học trò những kiến thức quý giá nhất. Còn học trò, kế bên những học trò chịu khó ngoan ngoãn, tiến hành đúng đạo làm trò, mến yêu và tôn trọng giáo viên, đã có ko ít bạn chót quên đi đạo nghĩa thầy trò. Những học trò đấy đã vô tình hoặc cố ý vi phạm đạo làm trò, làm đau lòng các giáo viên. Đã có những câu chuyện đau lòng nhưng mà chúng ta ko muốn nói đến như hiện tượng học sinh xúc phạm giáo viên, thất lễ với những người đang ngày đêm bảo ban mình những điều hay lẽ phải, truyền đạt cho mình những tinh hoa kiến thức loài người. Xã hội đã, đang và sẽ tiếp diễn lên án những học trò ấy.
“Tôn sư trọng đạo” là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của nhân loại. Nếu trẻ con là tờ giấy trắng thì người cầm cây bút viết lên những tờ giấy trắng đấy những tráng thẳng hàng, rõ nét, rõ chữ nhất chính là giáo viên. Tôn trọng những người giữ vai trò truyền đạt kiến thức loài người cho lứa tuổi sau là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn. Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Để xã hội càng ngày càng tân tiến con người càng ngày càng phải để mắt tới chuyện học hành, tiếp nhận kiến thức. Thành ra, vai trò của người thầy trong xã hội tiên tiến đã chỉnh sửa, từ người truyền đạt kiến thức đã chuyển thành người dẫn dắt học trò tìm ra trục đường tới với kiến thức. Vai trò của người thầy nhiều ít chỉnh sửa nhưng mà địa điểm của người thầy thì không phải sút giảm. Thầy vẫn là thầy và càng ngày càng quan trọng hơn. Vì thế, dù xã hội có đi tới đâu, xã hội đấy vẫn có những người muốn học và vẫn có những người tiến hành nhiệm vụ bảo ban người đi sau. Trong cuộc sống hiện nay, trong khi vấn đề học hành càng ngày càng phức tạp và sự xuống cấp về đạo đức xã hội đang khiến nhiều người có lương tâm bổn phận phải ân cần nghĩ suy thì vấn đề “tôn sư trọng đạo” càng phải tiếp diễn được kế thừa và phát huy hơn nữa.
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống đạo đức hết sức tốt đẹp của dân tộc ta. Đứng trước những hiện tượng đáng nghĩ suy ngày nay về vấn đề đạo đức học đường, chúng ta cần thiết những hoạt động cấp thiết để nhắc nhở mỗi người nhìn lại thái độ và cách xử sự của mình đối với những người làm thầy trong xã hội này. Tôn sư trọng đạo cần phải được ân cần hơn nữa.
Bài văn mẫu 4
Người xưa từng nói :”Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” tức là “1 chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy”. Từ xưa cho tới hiện tại, truyền thống “Tôn sư trọng đạo” đã ăn sâu vào tâm thức mỗi con người Việt Nam, biến thành chuẩn mực đạo đức cho mỗi con người vào mỗi thời đại. Dù có bao biến cố xảy ra, xã hội có chỉnh sửa nhưng mà người thầy vẫn giữ 1 địa điểm long trọng trong cuộc sống của mỗi con người.
Trước hết, “tôn” là tôn trọng, “sư” là thầy, “đạo” là đạo lý, lễ nghĩa nhưng mà thầy răn dạy. Như vậy, “Tôn sư trọng đạo” nghĩa là nói đến sự tôn kính, kính trọng đến những người thầy giáo về những đạo nghĩa nhưng mà thầy đã truyền dạy. Chỉ với 4 từ ngắn gọn nhưng mà người xưa đã gửi gắm vào ấy biết bao lăm trị giá. Câu nói ko chỉ nhắc nhở cho mọi người về truyền thống quý báu đấy, nó còn nhắc nhở những lứa tuổi sau này – những lớp người đi sau cần phấn đấu giữ giàng và bảo toàn toàn vẹn truyền thống của dân tộc. Ấy là 1 truyền thống vô cùng tốt đẹp của con người Việt Nam ta, được lưu truyền qua nhiều lứa tuổi và đến giờ vẫn còn nguyên trị giá.
Khi xưa ta đã bắt gặp những ông đồ dạy chữ, cụ Chu Văn An đã được suy tôn là nhà giáo lớn lao nhất trong lịch sử nước Việt, thì đến giờ, chúng ta có hẳn 1 ngày lễ bự để suy tôn các nhà giáo. Ấy là ngày Hiến chương các Nhà giáo Việt Nam 20-11, là dịp nhưng mà mỗi người học sinh dù ngày nay hay đã từng đều trở về và bộc bạch lòng hàm ơn đến những người đã từng bảo ban mình qua bao 5 tháng. Cô thầy ko sinh thành nhưng mà lại có công dưỡng dục chúng ta nên người. Do vậy, mỗi mùa tri ân tới là mỗi mùa học trò trở về bộc bạch tình thương yêu của mình với những người đã chống chèo con thuyền kiến thức chăm chỉ ngày đêm. Đôi lúc chỉ cần là 1 sự quay về thăm ngôi trường xưa, chỉ cần là 1 cuốn sổ hay 1 lời chúc cũng đủ làm thầy cô vui lắm rồi. Chứng kiến những lớp học sinh mình từng bảo ban lúc xưa đã nên người, thử hỏi thầy cô nào ko thấy lòng mình vui?
Đối với những nhà giáo có công sức lớn bự đến sự tăng trưởng giáo dục, nhà nước đã tặng thưởng những danh hiệu Nhà giáo ưu tú, Nhà giáo dân chúng rất cao quý. Ấy là những phần thưởng xứng đáng dành cho những người có sức hiến dâng bự lao dành cho nền giáo dục, là sự tri ân dành cho những con người đã dành cả cuộc đời mình cho sự nghiệp trồng người.
Làm thầy, ko gì vui hơn là việc nhìn ngắm tầng lớp lứa tuổi học sinh trưởng thành. Do vậy, sự nên người của học trò chĩnh là món quà lớn bự nhất dành cho thầy cô. Việc thi đua phấn đấu học tập tốt, đoàn luyện tốt để dành bông hoa điểm mười cho thầy cô mùa 20-11 là 1 hoạt động vô cùng ý nghĩa nhưng mà mỗi nhà trường đều phát động mỗi mùa tri ân tới. Nhìn ngắm những măng non mai sau của quốc gia phấn đấu vô cùng để dành những bông hoa ưu điểm để dành tặng cô thầy, ấy là thú vui bự nhưng mà bất kì nhà giáo nào cũng muốn mình được tặng.
Tuy nhiên, thời nào cũng có những con sâu làm rầu nồi canh. Không phải bất kỳ khi nào truyền thống “tôn sư trọng đạo” cũng được nói đến 1 cách trân trọng. Xã hội đã chứng kiến rất nhiều sự việc đau lòng xảy ra: học trò vì chếch mếch với thầy giáo đã mạnh tay đánh thầy hay thậm chí là đang tâm giết mổ chết cả những người đã bảo ban mình. Có những em học trò vì sự xốc nổi của tuổi mới bự nhưng mà đã làm những hành vi vô nhân tính, vô đạo đức đối với người thầy nhưng mà đáng đúng ra các em cần phải kính trọng. Trách nhiệm của mỗi chúng ta là phải làm sao để những sự việc đau lòng đấy ko xảy ra nữa, để thầy và trò được trả lại địa điểm vốn có của mình, và người thầy lại có thể biến thành 1 nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý.
Suy cho cùng, truyền thống “Tôn sư trọng đạo” vẫn cần được bảo vệ, giữ giàng và phát huy trong cuộc sống bữa nay và cả ngày mai, biến thành 1 chuẩn mực đạo đức của bất cứ non sông, dân tộc nào. Kính trọng giáo viên, là cách chúng ta bồi đắp thêm cho tâm hồn mình những tình cảm xinh tươi và cao cả nhất.
Bài văn mẫu 5
Nhân dân ta từ nghìn xưa đã có câu:
“Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”
Câu nói đấy trình bày truyền thống tôn sư trọng đạo nhưng mà dân chúng ta đã lưu giữ từ đời này nhắm mắt xuôi tay khác. Mỗi lớp lứa tuổi lại có những cách riêng để giữ giàng đạo lý tốt đẹp này. Và cho tới tận hiện nay, nó vẫn còn nguyên vẹn những trị giá tốt đẹp, làm ngời sáng lên vẻ đẹp phẩm giá của những người dân đất Việt.
“Tôn sư” có tức là tôn trọng, kính trọng thầy, cô, những người đã có công sức truyền dạy cho mình những tri thức, những đạo lý tốt đẹp trong cuộc sống. “Trọng đạo” có tức là coi trọng những đạo lý, những điều tốt đẹp được lưu giữ, quảng bá trong cuộc sống. Nói cách khác, “tôn sư trọng đạo” là đạo lý trình bày sự tôn kính, tôn trọng những người thầy, những người tập huấn, nuôi dưỡng kiến thức của loài người. Cùng lúc, nó cũng đề cao vai trò, vẻ đẹp phẩm giá và công sức của những người thầy.
“Tôn sư trọng đạo”, kính trọng thầy cô ko chỉ là 1 đạo lý, 1 truyền thống tốt đẹp của dân tộc nhưng mà nó còn là 1 thước đo bình chọn phẩm giá của mỗi con người. Bởi người thầy, hay nghề giáo trong bất kỳ 1 thời đại, 1 non sông cũng đều đóng những vai trò hết sức quan trọng. Người thầy là những người truyền thụ cho chúng ta những tri thức, những đạo lý để ta dần hoàn thiện mình hơn cả về trí óc lẫn tâm hồn. Mỗi con người bự lên, kế bên sự bảo ban của gia đình thì công sức của những người thầy cũng hết sức bự lao. Họ cũng theo sát chúng ta trong suốt những công đoạn trước tiên và quan trọng của cuộc đời. Họ giúp ta hoàn thiện những phần còn thiếu, giúp ta khai thác những năng lực chưa được biểu thị và nhiều hơn thế nữa. Có nhẽ thành ra nhưng mà người xưa đã có câu dạy rằng:
“Không thầy đố mày làm nên.”
Đặc trưng là trong nhịp sống chỉnh sửa ngày nay, trong khi hệ thống tri thức tại các ngành học từ mẫu giáo tới đại học đang ngày 1 đổi mới, ngày 1 phong phú hơn thì bản thân những người thầy cũng phải ko dừng đổi mới bí quyết giảng dạy, đổi mới tri thức để bắt kịp với tiến độ ấy. Những thứ họ làm lặng thầm thôi nhưng mà lại có ý nghĩa hết sức bự đối với các lứa tuổi học trò. Bởi từ chính những nhiệt huyết của các thầy, các cô, thì học trò mới có được 1 nền móng tri thức kiên cố, để bắt kịp với những sự chỉnh sửa của xã hội. Người ta vẫn thường nói nghề giáo như những người lái đò tảo tần, chăm chỉ đưa hết lứa tuổi học trò này tới lứa tuổi học trò khác cập bến kiến thức.
Nếu đánh mất đi đạo lý quý báu đấy, chẳng khác nào chúng ta phủ nhận đi công sức của thầy cô, tự biến mình thành những kẻ bội ơn, những kẻ qua cầu rút ván…
Tại Việt Nam, đạo lý tôn sư trọng đạo được giữ giàng và phát huy như 1 truyền thống quý báu. Hằng 5 có ngày 20 tháng 11 là ngày Nhà giáo Việt Nam, ngày để suy tôn những người có công “trồng người”. Lịch sử Việt Nam đã có ko ít những người thầy mẫu mực như Chu Văn An, Nguyễn Đình Chiểu hay Người thầy bự của dân tộc Hồ Chí Minh… Họ đã tập huấn ra biết bao lứa tuổi người tài cho quốc gia. Lòng tôn sư trọng đạo chẳng hề là những món quà vật chất, đôi lúc nó chỉ là những lời chúc chân tình, những cử chỉ lễ độ hay những lời hỏi thăm thân tình. Những điều dễ dãi ấy cũng đủ để mối quan hệ thầy trò thêm thân tình, gắn kết.
Tuy nhiên, thực tiễn ngày nay vẫn còn rất nhiều những trường hợp thụ động, nông nổi đánh mất đi đạo lý tốt đẹp đấy. Có nhiều trường hợp học trò thất lễ với thầy cô, có những lời nói và hành động xúc phạm đến sức khỏe và danh dự của thầy cô. Đi xa hơn nữa, chắc hẳn chúng ta đã được tin báo đưa tin về những trường hợp học sinh bạo hành, thậm chí là giết mổ thầy giáo chỉ vì những phút nông nổi. Những trường hợp đấy cần được ân cần nhiều hơn để giúp họ có nhận thức đúng mực hơn về cách sống.
Bản thân tôi cũng có những người thầy trong cuộc đời của mình. Tôi luôn trân trọng và kính phục họ với tài năng và nhiệt huyết. Với tôi họ là những tấm gương nhưng mà tôi cần noi theo. Và điều nhưng mà tôi luôn làm là phấn đấu hết mình vươn đến thành công, vì sự thành công của tôi là lời cảm ơn thật tình nhất đối với họ.
“Tôn sư trọng đạo” sẽ luôn là đạo lý, là truyền thống quý báu nhưng mà mỗi chúng ta đều phải có tinh thần để giữ giàng và phát huy nó.
Bài văn mẫu 6
Từ xưa, dân chúng ta đã coi trọng địa điểm của người thầy trong xã hội. Có biết bao câu ca dao, phương ngôn trình bày truyền thống tôn sư trọng đạo, tỉ dụ như: Nhất tự vi sư, bán tự vi sư; Không thầy đố mày làm nên; Muốn sang thì bắc cầu kiều, Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy. Theo quan niệm của Nho giáo thì địa điểm người thầy được đề cao chỉ sau vua và trên cả bác mẹ (quân, sư; phụ). Truyền thống tôn sư trọng đạo hiện nay vẫn được dân chúng ta giữ giàng và phát huy, tuy bề ngoài đã có nhiều chỉnh sửa.
Vậy thế nào là tôn sư trọng đạo ? Tôn là suy tôn, kính trọng; sư là thầy, là người làm nghề dạy học; trọng là coi trọng, đề cao; đạo là đạo học, là đạo đức, lễ nghĩa. Dân tộc Việt Nam nghèo nhưng mà có ý thức hiếu học. Tiên tổ chúng ta thuở trước đã có nhận thức rất đúng mực rằng: Ngọc bất trác bất thành khí; Nhân bất học bất tri lý (Ngọc ko mài ko sáng, người ko học thì ko biết thế nào là lí lẽ phải, trái, đúng, sai). Thành ra muốn nên người thì phải học hành chữ nghĩa và đạo lý thánh hiền. Nhiều nhà nghèo ko đủ cơm ăn, áo mặc vẫn phấn đấu cho con đi học. Những gương sáng về ý thức hiếu học như Mạc Đĩnh Chi, Nguyễn Hiền, Lương Thế Vinh, Lê Quý Đôn, Nguyễn Khuyến… mãi mãi lưu truyền hậu thế.
Trên khắp quốc gia Việt Nam, có những vùng lừng danh là đất học với truyền thống học hành, đỗ đạt qua nhiều đời như Kinh Bắc, Thăng Long, Hải Dương, Hà Nam, Nam Định, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Nam, Thừa Thiên – Huế… với những dòng tộc lừng danh mang lại quang vinh cho quê hương, quốc gia.
5 1070, dưới thời Lý, trung tâm giáo dục bự nhất cùng lúc cũng là trường Đại học trước tiên của nước ta được thành lập, gọi là Quốc Tử Giám đặt ở đế đô Thăng Long, là nơi tập huấn ra những thiên tài dùng cho cho các triều đại vua chúa. Tới 5 1236, nghĩa là 10 5 sau lúc nhà Trần cầm quyền thay thế nhà Lý, Quốc Tử Giám được đổi tên thành Quốc Tử Viện, ko chỉ bảo ban con em vua chúa nhưng mà còn mở mang cho con em các quan trong triều vào học. Tới 5 1253, các Nho sĩ trong nước cũng được theo học tại đây. Dưới thời Trần, trường học được mở ra khắp nơi để phục vụ nhu cầu học tập của con em dân chúng. Chỉ tiêu giáo dục thời gian này là nhằm tập huấn những người có đủ tài đức theo quan niệm phong kiến để dùng cho cho chính quyền của nhà vua, có tài kinh bang tế thế và lãnh đạo đấu tranh bảo vệ quốc gia. Truyền thống tôn sư trọng đạo thấm nhuần trong đời sống ý thức của dân tộc Việt. Ngay cả các bậc vua chúa cũng vậy. Nhiều bậc quân vương đã tỏ ra rất trọng thị những người thầy tài cao đức bự, kính cẩn vời vào trong cung để bảo ban các hoàng tử, công chúa.
Chu Văn An (1292 – 1370) ko theo trục đường khoa cử đỗ đạt làm quan, nhưng mà ở nhà mở trường dạy học. Ông lừng danh khắp nước về đức độ và tri thức thông thái. 1 số học sinh của Chu Văn An đã đỗ đạt cao, làm quan đầu triều như Phạm Sư Mạnh, Lê Quát… nhưng mà vẫn 1 lòng kính phục thầy; mỗi lần đến thăm đều kính cẩn chắp tay cảm tạ thầy. 5 1325, thầy Chu Văn An được triệu vào cung bảo ban các hoàng tử, sau ấy nhận chức Tế tửu nhà Thái học, tức Hiệu trưởng trường Quốc Tử Giám. Sau lúc ông mất, để tỏ lòng kính trọng và hàm ơn, vua Trần Nghệ Tông đã suy tôn Chu Văn An là quốc sư, ban cho ông biệt hiệu là Văn Trinh và thờ ở Văn Miếu.
Dưới thời Lê sơ, triều đình phong kiến có 1 bước tiến vượt trội về mặt khuyến khích, tổ chức học tập, thi cử để phát hiện, tập huấn thiên tài. Tới thời Lê Thánh Tông, việc chọn người có học thành chỉ tiêu của thi cử. Trong 1 bài chiếu, nhà vua viết: Muốn có thiên tài, trước nhất phải chọn người có học, phải chọn người có học thì thi cử là đầu… Ta nói theo chí tiên quân, muốn cầu được hiền tài để thỏa lòng mong chờ. Trong Bài kí đề danh tấn sĩ khoa Nhâm Tuất, niên hiệu Đại Bảo thứ 3 do tấn sĩ Thân Nhân Trung biên soạn theo sắc dụ của vua Lê Hiển Tông có đoạn khẳng định: Hiền tài là nguyên khí của non sông. Nguyên khí thịnh thì thế nước mạnh, rồi lên cao, nguyên khí suy thì thế nước yếu, rồi xuống thấp. Vì thế các đấng thánh đế minh vương chẳng người nào ko lấy việc bồi dưỡng thiên tài, kén chọn kẻ sĩ, vun trồng nguyên khí làm việc trước tiên. Kẻ sĩ quan hệ với non sông trọng đại như thế, do vậy quý trọng kẻ sĩ ko biết thế nào là cùng. Đã yêu quý cho khoa danh, lại đề cao bằng tước trật. Ban ân rất bự nhưng mà vẫn cho là chưa đủ. Lại nêu tên ở tháp Nhạn, ban danh hiệu Long hổ, bày tiệc Văn hỉ. Triều đình mừng được người tài, ko có việc gì ko làm tới mức cao nhất. Các vị đỗ tấn sĩ của từng khoa thi được trân trọng khắc tên vào bia đá dựng ở nhà bia Văn Miếu để lưu danh muôn thủa. Thân Nhân Trung giảng giải rõ việc dựng bia chẳng hề là chuyện chuộng văn suông, ham tiếng hão nhưng mà là 1 phương thức để củng cố mệnh mạch cho nhà nước. Ấy cũng là kế sách thu phục và sử dụng hiền tài dài lâu của các bậc minh chủ.
Ngày xưa, nội dung giáo dục trong nhà trường liên kết chặt chẽ đức dục với trí dục. Việc dạy chữ song song với việc dạy lễ nghĩa, nghĩa là các mối quan hệ trong gia đình và ngoài xã hội; cách ăn mặc, đi đứng, cư xử đúng đắn, đúng lý lẽ, luân lý phong kiến. Tiên học lễ, hậu học văn. Kế bên ấy, nhà trường phong kiến cũng coi trọng việc khơi dậy ý thức hiếu học và vẽ ra mai sau tươi sáng để khuyến khích, cổ vũ trò học tập, để ngày mai phát triển thành người có lợi cho gia đình và xã hội. Thái độ hiếu học ấy hình thành truyền thống tôn sư trọng đạo. Ở làng xã ngày xưa, ông đồ, thầy đồ, giáo học… thường được nhân dân tôn trọng và tin cậy hỏi quan điểm trong mọi việc bự bé.
Trong thời đại hiện nay, truyền thống giáo dục và truyền thống tôn sư trọng đạo có từ nghìn xưa được coi là nền móng để xây dựng 1 nền giáo dục mới xã hội chủ nghĩa, vừa giữ được bản sắc dân tộc, vừa giải quyết được đề nghị cách mệnh. Ngành Giáo dục luôn được nhà nước ân cần đầu cơ, tăng trưởng và vai trò của các giáo viên vẫn được bình chọn cao. Nghề dạy học là nghề trồng người để phục chuộc lợi ích dài lâu (vì ích lợi trăm 5) của dân tộc, quốc gia. Vai trò của người thầy là hết sức quan trọng, thành ra nhưng mà xã hội suy tôn nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 – 11 hàng 5 đều được diễn ra trọng thể, ấy cũng là biểu lộ của truyền thống tôn sư trọng đạo.
Ở tất cả các ngành học, nhà trường vẫn tuân thủ nguyên lý giáo dục Tiên học lễ, hậu học văn, ko chỉ dạy tri thức toàn diện cho học trò nhưng mà còn dạy đạo đức, dạy đạo lý làm người. Đối với việc tăng lên trình độ học thức, tạo nên tư cách và tạo lập sự nghiệp của học trò, vai trò của người thầy nhiều lúc có thuộc tính quyết định. Ngành Giáo dục và Huấn luyện đã có những đóng góp lớn bự cho sự nghiệp tăng trưởng và xây dựng quốc gia giàu mạnh, xã hội công bình, tân tiến.
Truyền thống hiếu học, truyền thống tôn sư trọng đạo của dân tộc ta cần được tiếp nhận có thông minh và phát huy hơn nữa trong công đoạn lịch sử mới hội nhập với toàn cầu. Trên trục đường học thức đầy khó khăn, thách thức, giáo viên vừa là người dẫn đường chỉ lối, vừa là người bạn đi cùng thân thiện của mỗi chúng ta.
Bài văn mẫu 7
Comenxki- 1 nhà giáo dục, nhà hoạt động nhân bản lớn lao người Séc đã nói rằng: “Nghề giáo là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, dưới ánh mặt trời ko có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học”, để suy tôn nghề giảng dạy, cùng lúc gián tiếp nêu bật lên sự đáng quý, đáng trọng của những con người làm nghề giáo, những người cả đời lái những chuyến đò đưa học trò tới bờ bến của kiến thức. Ở Việt Nam ta truyền thống tôn sư trọng đạo đã có từ nghìn đời nay, biến thành 1 chuẩn mực đạo đức, 1 lối xử sự tốt đẹp nhưng mà mỗi 1 con người đều phải ghi nhớ ko quên. Mỗi lứa tuổi con em đều được cha ông nhắc nhở rằng “1 ngày làm thầy cả đời làm cha”, thầy cô chính là người cha người mẹ thứ 2, nhưng mà chúng ta phải mến thương, kính trọng bằng hết tầm lòng, ko khác gì những người nhà cật ruột trong gia đình, góp phần giữ giàng và phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc.
“Tôn sư” nghĩa là tôn trọng, kính mến, và có tấm lòng hàm ơn với những người làm thầy, làm cô, bất kể là họ đã từng hay chưa từng bảo ban chúng ta. Còn “trọng đạo” có tức là coi trọng, đặt những lời giáo viên truyền đạt ở trong lòng để ngẫm nghĩ, suy xét, xem trọng đạo lý làm người, giữ chuẩn mực đạo đức, đối xử với thầy cô đúng lý lẽ lễ nghĩa, ko được có những hành động láo xược, thiếu đạo đức. Biểu hiện rõ nét của truyền thống tôn sư trọng đại trong xã hội hiện nay, chính là sự chăm ngoan, lễ độ, kính thầy yêu bạn của các lứa tuổi học trò. Các em học trò tham dự giờ học 1 cách nghiêm chỉnh, hăng hái xây dựng bài vở, đạt kết quả tốt để làm vui lòng giáo viên, đền đáp lại những gì nhưng mà người thầy cô giáo đã truyền dạy. Tôn trọng lời thầy cô bảo ban, hết dạ giúp sức thầy cô trong công việc giảng dạy, ân cần thầy cô giống như người nhà thiết của mình. Kế bên ấy vào những ngày lễ tết, đặc thù là ngày nhà giáo Việt Nam, để suy tôn nghề giáo và lòng hàm ơn của mình, các lứa tuổi học trò luôn có truyền thống thăm hỏi, tặng quà, chúc mừng giáo viên của mình. Thậm chí có người đã ra trường gần 20 5, nhưng mà ko 5 nào quên về thăm lại giáo viên cũ, ôn lại chuyện xưa 1 cách đầy trân trọng và mến thương.
Truyền thống tôn sư trọng đạo là truyền thống hết sức tốt đẹp của dân tộc, đã biến thành nét văn hóa rực rỡ trong phong tục tập quán. Từ thuở xa xưa, đặc thù là nước ta dưới tác động thâm thúy và mạnh bạo của nền Nho học đã có quan niệm về 3 địa điểm có vai trò đặc thù quan trọng trong xã hội đấy là “Quân-Sư-Phụ”, tức đứng đầu là bậc cửu ngũ chí tôn, sau ấy là địa điểm của người thầy và rốt cục chính là người cha. Như vậy địa điểm của người thầy chỉ xếp sau vua, nhận đủ mọi sự tôn trọng, kính mến từ những người khác trong xã hội, họ được coi là tấm gương sáng, là “khuôn vàng thước ngọc” để bình chọn các chuẩn mực đạo đức trong xã hội. Người thầy vào vai trò hết sức quan trọng trong việc xây dựng quốc gia, là người trực tiếp bồi dưỡng tập huấn các thiên tài cho non sông, chính thành ra xã hội lại càng tin cậy vào tư cách, đạo đức và tu dưỡng của bậc làm thầy. Do vậy, nên để biến thành 1 người thầy giáo trong xã hội xưa được nhiều người kính trọng, thì họ cũng phải tự đặt ra cho mình những luật lệ, nền nếp nghiêm cẩn, tác phong đứng đắn, để ko phụ lòng mong mỏi của quốc gia, dân chúng cùng lúc làm tấm gương sáng cho học sinh noi theo, mong có ngày trò giỏi hơn thầy. Không chỉ vậy, lời nói của người thầy trong xã hội cũ hết sức có sức tác động, việc được xúc tiếp giao lưu với những con người được coi là biểu trưng, khuôn mẫu của tư cách và đạo đức khiến người ta hết sức vinh hạnh và quý trọng. Đặc trưng, giữa thầy và trò luôn có sự phân biệt rành mạch tôn ti, người thầy có quyền nặng lời trách mắng, xử phạt nếu học trò vi phạm, yếu kém nhưng mà học trò thì phải răm rắp nghe theo, lệnh thầy có nhẽ chỉ kém lệnh của thiên tử, sức nặng của truyền thống “tôn sư trọng đạo” vào thời này được biểu thị hết sức rõ ràng.
Ngày nay xã hội có nhiều thay đổi, vị thế của thầy và trò càng ngày càng được kéo gần, người thầy vẫn vào vai trò truyền đạt kiến thức như bao đời nay, thế nhưng mà ngôn ngữ và địa điểm xã hội thì ko giống như trong xã hội cũ, nghề giáo biến thành 1 nghề như bao nghề khác. Thế nhưng mà truyền thống tôn sư trọng đạo thì vẫn không phải chỉnh sửa trong tinh thần hệ của dân tộc ta, và những người làm nghề giáo cũng vẫn giữ được những phẩm cách, tư chất của người làm thầy ko chỉ truyền đạt tri thức nhưng mà còn là tấm gương sáng về tư cách, đạo đức cho lớp học sinh noi theo. Tuy nhiên cộng với sự tăng trưởng của xã hội, sự chi phối của tiền quyền, sự mai 1 của truyền thống tôn sư trọng đạo trong 1 số con người, sự xuống cấp của đạo đức đã làm cho vai trò và địa điểm của người thầy, người cô trong xã hội ko còn được xem trọng như trước. Có nhẽ chúng cũng nhiều ít nghe hoặc chứng kiến những sự việc đáng tiếc như học trò hành hung, đe dọa, thử thách, thậm chí là dọa giết mổ cả người thầy người cô của mình chỉ vì những lý do ko đâu, chỉ vì sự xốc nổi của tuổi xanh nhưng mà ko màng đến luân thường đạo lý. Còn các bậc phụ huynh lại càng chứng tỏ sự thiếu hiểu biết của mình lúc bao che những hành vi sai lầm của con em, đổ lỗi cho thầy cô giáo, coi họ chỉ là những người làm thuê ăn lương, chỉ được quyền dạy chứ ko có quyền trách phạt. Điều ấy đã dẫn đến những hệ lụy vô cùng gian nguy, là tạo cho con em những tư tưởng ko tôn trọng thầy cô, ỷ vào sự che chở của bác mẹ, đánh mất đi truyền thống tôn sư trọng đạo tốt đẹp của dân tộc, rốt cục là bác mẹ đã ko bảo ban được con cái, cũng ko để cho thầy cô uốn nắn. Hậu quả là biến 1 bộ phận các em học trò thành lớp người vừa thiếu hụt kiến thức lại vừa thiếu hụt cả tư cách và phẩm giá đạo đức, hết sức nguy hại cho xã hội. Còn đối với người thầy cô giáo, sự suy đồi về tư cách và đạo đức của 1 số thầy cô đã mang đến những tác động hết sức thụ động cho nghề nhà giáo, có lúc nào nhưng mà người ta lại thấy 1 cô giáo dùng ma túy, 1 người thầy xâm hại học trò, rồi những người thầy người cô hành hung học trò của mình 1 cách gian ác chỉ vì sự hot giận nhất thời… Những điều ấy đã đánh mất niềm tin của học trò, phụ huynh và cả xã hội về tư cách và đạo đức của người thầy, thứ vốn được coi như “khuôn vàng thước ngọc” từ bao đời nay. Kế bên ấy sự thiếu hụt tri thức, chậm rì rì trong việc cập nhập chuyên môn, yếu kém trong nghiệp vụ, sự chây lười trong hoạt động dạy và học đã khiến các em học trò cảm thấy chán nản trong học tập, hình tượng người thầy truyền dạy tri thức từ ấy cũng dần phát triển thành phai mờ trong lòng các em học trò. Cuối cùng là thái độ của xã hội đối với người thầy và cả ngành giáo dục đôi lúc còn quá phiến diện và tầm nhìn eo hẹp, biết 1 nhưng mà ko biết 2. Trong thời buổi lên ngôi của facebook và truyền thông, thì chỉ 1 clip nho bé hoặc 1 tin tức giật gân về người thầy cô giáo hoặc ngành giáo dục cũng khiến dân tình đổ xô vào bình luận, người đủ tầm suy xét nhìn sự thực thì ít, thế nhưng mà những kẻ lù mù, thích chửi bới thì đông hơn cả quân Mông, gây nên những hiệu ứng thụ động trong số đông. Điều ấy cũng khiến cho những người làm nghề giáo phải gánh chịu nhiều sức ép, thậm chí ko còn khẩn thiết với nghề, từ ấy những quyết tâm cải thiện giáo dục của nhà nước cũng phát triển thành gian khổ hơn.
Từ những điều tôi thể hiện ở trên, mong rằng mỗi chúng ta dù là học trò, phụ huynh hay là bất cứ 1 người nào trong xã hội cần thiết nghĩ suy đúng mực về nghề nhà giáo, nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Ngày bữa nay chúng ta ko chỉ tiếp diễn giữ vững và phát huy truyền thống tôn sư trọng đạo nhưng mà còn phải quyết tâm bảo vệ những người thầy người cô đáng kính của chúng ta khỏi những ảnh hưởng thụ động của xã hội, để họ có thể tiếp diễn hiến dâng, tiếp diễn mài miệt với phấn bảng với con thuyền kiến thức của mình, đóng góp cho quốc gia.
Bài văn mẫu 8
Nhân dân ta từng có những câu nói hết sức giản dị nhưng mà chứa đựng những ý nghĩa rất thâm thúy về vấn đề Đạo và Thầy. Những câu nói đấy vừa suy tôn người Thầy, vừa nhắc nhở con người phải biết sống cho phải đạo làm người. Thầy là người vạch đường chỉ lối cho 1 người “Không thầy đố mày làm nên”. Thành ra địa điểm của người thầy được đặt ngang hàng với địa điểm của bác mẹ, “Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy”. Chúng ta vẫn luôn tự nhắc mình: “Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”.
Người làm thầy trong bất kỳ xã hội nào luôn được xã hội tôn trọng “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”. Do vậy, “tôn sư trọng đạo” ko còn là 1 vấn đề quan niệm sống hay quan niệm về cách cư xử nhưng mà đã biến thành 1 phạm trù đạo đức. Thời xưa Platôn, Aritxtôt, Khổng Tử… từ người thầy đã biến thành những bậc thánh trong lòng học sinh. Ngày nay, người thầy tuy ko có địa điểm tuyệt đối như thế song thầy vẫn là người được xã hội tôn trọng và “nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Dù ở phương Đông hay phương Tây, dù mối quan hệ thầy trò có đồng đẳng tới đâu, thân cận tới đâu thì danh giới thầy trò, địa điểm đáng kính của người thầy vẫn không phải bị mai 1.
Trên thực tiễn, vấn đề “tôn sư trọng đạo” hiện nay đã có nhiều điều đáng phải bàn. Các giáo viên dù phải đứng trước bao lăm gian khổ của cuộc sống vẫn đang ngày đêm lo âu, nghiền ngẫm để truyền thụ cho học trò những kiến thức quý giá nhất. Còn học trò, kế bên những học trò chịu khó ngoan ngoãn, tiến hành đúng đạo làm trò, mến yêu và tôn trọng giáo viên, đã có ko ít bạn chót quên đi đạo nghĩa thầy trò. Những học trò đấy đã vô tình hoặc cố ý vi phạm đạo làm trò, làm đau lòng các giáo viên. Đã có những câu chuyện đau lòng nhưng mà chúng ta ko muốn nói đến như hiện tượng học sinh xúc phạm giáo viên, thất lễ với những người đang ngày đêm bảo ban mình những điều hay lẽ phải, truyền đạt cho mình những tinh hoa kiến thức loài người. Xã hội đã, đang và sẽ tiếp diễn lên án những học trò ấy. Nếu trẻ con là tờ giấy trắng thì người cầm cây bút viết lên những tờ giấy trắng đấy những tráng thẳng hàng, rõ nét, rõ chữ nhất chính là giáo viên. Tôn trọng những người giữ vai trò truyền đạt kiến thức loài người cho lứa tuổi sau là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn. Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống đạo đức hết sức tốt đẹp của dân tộc ta. Đứng trước những hiện tượng đáng nghĩ suy ngày nay về vấn đề đạo đức học đường, chúng ta cần thiết những hoạt động cấp thiết để nhắc nhở mỗi người nhìn lại thái độ và cách xử sự của mình đối với những người làm thầy trong xã hội này. Tôn sư trọng đạo cần phải được ân cần hơn nữa.
Để xã hội càng ngày càng tân tiến con người càng ngày càng phải để mắt tới chuyện học hành, tiếp nhận kiến thức. Thành ra, vai trò của người thầy trong xã hội tiên tiến đã chỉnh sửa, từ người truyền đạt kiến thức đã chuyển thành người dẫn dắt học trò tìm ra trục đường tới với kiến thức. Vai trò của người thầy nhiều ít chỉnh sửa nhưng mà địa điểm của người thầy thì không phải sút giảm. Thầy vẫn là thầy và càng ngày càng quan trọng hơn. Vì thế, dù xã hội có đi tới đâu, xã hội đấy vẫn có những người muốn học và vẫn có những người tiến hành nhiệm vụ bảo ban người đi sau. Trong cuộc sống hiện nay, trong khi vấn đề học hành càng ngày càng phức tạp và sự xuống cấp về đạo đức xã hội đang khiến nhiều người có lương tâm bổn phận phải ân cần nghĩ suy thì vấn đề “tôn sư trọng đạo” càng phải tiếp diễn được kế thừa và phát huy hơn nữa.
Bài văn mẫu 9
Hiếu học là một trong những đức tính nổi bật của người Việt chúng ta. Chẳng thế mà người thầy luôn được suy tôn trong xã hội. Cha ông ta luôn nhắc nhở con cháu rằng “nhất tự vi sư 3́n tự vi sư” (một chữ cũng là thầy nửa chữ cũng là thầy) hay “ko thầy đố mày làm nên”. Công sức người thầy được sánh ngang hàng với công ơn cha mẹ “cơm cha áo mẹ chữ thầy”. Vì thế “ tôn sư trọng đạo” cũng trở thành truyền thống văn hóa tốt đẹp của người Việt Nam, và truyền thống ấy vẫn luôn được các thế hệ học trò trân trọng, giữ gìn và phát huy.
Tôn sư là tôn trọng, kính yêu, biết ơn người làm thầy. Thầy cô chính là những người chèo lái con đò kiến thức đưa học trò cập bến bờ cuộc sống, đến với kho tri thức vô tận của nhân loại, đến mai sau hạnh phúc và dạy cho ta đạo lí, nhân cách để ta làm người trong xã hôi. Vì vậy chúng ta phải luôn ghi nhớ công ơn người thầy, phải sống sao cho phải đạo làm người.
Trọng đạo là coi trọng đạo lí làm người, coi trọng nghề dạy học, coi trọng lời thầy cô dạy dỗ.
Tôn sư trọng đạo là quý trọng thầy dạy, luôn khắc ghi lời thầy cô, luôn chăm lo học tập trau dồi kiến thức, rèn luyện đạo đức để trở thành người có ích cho xã hội, làm giàu cho quê hương đất nước.
“Tôn sư trọng đạo” đã trở thành truyền thống tốt đẹp của đạo học Việt Nam. Truyền thống tốt đẹp ấy đã được dân chúng ta kế thừa và phát huy trong cuộc sống ngày nay. Dù là ở đâu, ở thời đại nào thì nghề dạy học vẫn luôn được coi trọng và người thầy vẫn luôn được tin tưởng, mến yêu vì những cống hiến, những tâm huyết, những hi sinh thầm lặng của họ cho “sự nghiệp trồng người”. Người thầy được suy tôn thì nghề dạy học cũng được coi trọng. chẳng phải tình cờ nhưng mà giáo dục lại được coi là quốc sách bậc nhất của nước ta, và cũng đâu phải ngẫu nhiên mà ngày 20-11 hằng 5 lại biến thành ngày hiến chương các nhà giáo. Hình ảnh các bậc phụ huynh, tặng hoa thầy cô giáo của con, học sinh cũ trở lại thăm trường, thăm các thầy cô giáo cũ trong ngày này đã trở nên quen thuộc với chúng ta. Và đây cũng là một minh chứng cho thấy truyền thống “tôn sư trọng đạo” của dân tộc ta. Từ đạo “lí tôn sư trọng đạo” ngày nay đã gắn liền với tư tưởng “trồng người” của Chủ tịch Hồ Chí Minh. “Tôn sư trọng đạo” ở đây ko đơn thuần chỉ là đạo lí, tình cảm nhưng mà đã trở thành động lực sức mạnh, hành động cách mệnh đưa quốc gia tiến lên sánh vai các cường quốc 5 châu. Ấy là nét mới của truyền thống tôn sư trọng đạo trong cuộc sống ngày nay của dân chúng ta.
Tuy nhiên, trên thực tiễn, vấn đề “tôn sư trọng đạo” hiện nay đã có nhiều điều đáng phải bàn. Bên cạnh các nhà giáo tâm huyết với nghề, mến thương học trò thì cũng có những người ko yêu nghề, mến trẻ mà chỉ đơn thuần coi nghề dạy học là kế sinh nhai, 3́n chất xám, 3́n điểm, xúc phạm nhân phẩm của học sinh. Và học trò, kế bên những học trò chịu khó ngoan ngoãn, tiến hành đúng đạo làm trò, mến yêu và tôn trọng giáo viên, thì cũng có ko ít bạn cãi lời thầy cô, thậm chí là xúc phạm danh dự, nhân phẩm nhà giáo, làm đau lòng các giáo viên. Đối với những hành vi tiêu cực như vậy, chúng ta phải kịch liệt lên án và 3̀i trừ. Tôn trọng thầy cô là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn. Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Hiện nay, giáo dục có nhiều đổi mới, trong đó có sự thay đổi về vai trò của người thầy và nghề dạy học. Tuy vậy, nhưng mà vị trí của người thầy vẫn vô cùng quan trọng. Trong lúc cuộc sống mới ngày càng kéo theo nhiều vấn đề phúc tạp, đặc biệt là sự xuống cấp về vấn đề đạo đức chúng ta càng phải cố gắng kế thừa và phát huy những truyền thống tốt đẹp của dân tộc, trong đó có truyền thống “tôn sư trọng đạo”.
Bài văn mẫu 10
Dân tộc ta có truyền thống tôn sư trọng đạo. Ấy là 1 truyền thống tốt đẹp của 1 dân tộc văn hiến và hiếu học. Từ xa xưa đã có câu ca:
Muốn sang thì bắc cầu kiềuMuốn con hay chữ thì yêu lấy thầy
Hoặc sâu sắc hơn, cha ông ta cũng từng nhắc con cháu: Nhất tự vi sư, bán tự vi sư (1 chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy).
Tôn sư là đề cao, suy tôn, coi trọng người thầy. Tại sao vậy? Người thầy dạy chữ, dạy tri thức cho ta, mang đến cho ta những hiểu biết để ta sống tốt hơn, có lợi hơn. Người thầy lại dạy ta đạo lí, tư cách để ta biết làm người trong xã hội. Vai trò người thầy là vô cùng quan trọng, chẳng thể thiếu đối với bất kỳ 1 non sông, dân tộc nào. Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói: “1 dân tộc dốt là 1 dân tộc yếu”. Thế thì sao lại ko suy tôn, đề cao người thầy? Đây là suy tôn 1 con người đã góp phần mang lại ích lợi cho cả 1 dân tộc. Sự suy tôn này xuất hành từ công dụng cao quý và bổn phận bự lao của người thầy. Trọng đạo là gì? Trong kết câu 2 vế hợp lý tôn sư/trọng đạo, nếu tôn sư là suy tôn người thầy thì trọng đạo là coi trọng nghề dạy học. Đạo ở đây là đạo làm thầy, là nghề dạy học. Nghề dạy học là nghề đáng được coi trọng vì thành phầm nó tập huấn ra chính là con người, như người nào ấy đã nói: “Trong các nghề thì nghề dạy học là nghề cao quý nhất”. Nhân dân ta “trọng đạo” chính là trọng cái nghề “trồng người” cao quý đấy, cũng như họ đã suy tôn người thầy là những “kĩ sư tâm hồn”.
Tôn sư trọng đạo hàm chứa 1 ý nghĩa thâm thúy. Trước hết, ấy là sự nghĩ suy nhìn nhận đúng mực và tân tiến của dân chúng ta về 1 nghề đáng được coi trọng và 1 con người đáng được suy tôn. Nó chứng tỏ dân tộc ta là 1 dân tộc văn hiến và hiếu học, bởi coi trọng nghề dạy học là 1 biểu lộ thâm thúy của 1 dân tộc văn hiến và suy tôn người thầy là chứng cứ hùng hồn của 1 dân tộc hiếu học. Nhhài lòng nghĩa sâu xa của tôn sư trọng đạo chính là nó gắn bó khăng khít với sự nghiệp trồng người để tăng lên dân trí, tập huấn nhân công. bồi dưỡng nhân công; bồi dưỡng thiên tài khiến cho dân giàu nước mạnh, xã hội tăng trưởng tốt đẹp. Xưa, cha ông ta đã nói “hiền tài là nguyên khí non sông”; nay, ta lại khẳng định “giáo dục tập huấn là quốc sách bậc nhất” – những điều ấy chẳng thể không phù hợp tới truyền thông tôn sư trọng đạo của dân tộc ta. Tôn sư trọng đạo đã biến thành 1 đạo lí, 1 truyền thống tốt đẹp của dân chúng ta chính là như thế. Nó là sức mạnh ý thức, tình cảm bự lao và vững bền của dân tộc để góp phần xây dựng nên 1 nước Việt Nam văn hiến và giàu mạnh.
Truyền thống tốt đẹp ấy đã được dân chúng ta kế thừa và phát huy trong cuộc sống ngày nay. Trên khắp quốc gia, ở đâu cũng vậy, từ thị thành tới nông thôn, miền xuôi tới miền ngược, người dân Việt Nam đều yêu mến, tôn trọng ông thầy, đều dành cho thầy những tình cảm ưu ái nhất, đặc thù là lòng hàm ơn thâm thúy thầy, đã dạy con cái họ nên người. Trong cảnh ngộ sơn hà còn nghèo, đời sống thầy giáo còn nhiều gian khổ, họ đã tận tâm giúp sức thầy 1 cách thật tình và cảm động. Các dân tộc vùng cao đã coi các thầy giáo, cô giáo miền xuôi lên dạy học như người con của quê hương minh. Người thầy được suy tôn thì nghề dạy học cũng được coi trọng. Không phải tình cờ nhưng mà giáo dục tập huấn là quốc sách bậc nhất, và ngày 20-11 hằng 5 đã biến thành ngày hội bự của toàn dân đế suy tôn người thầy và nghề dạy học cao quý. Hình ảnh bác mẹ học trò tặng hoa các thầy, cô giáo trong ngày 20- 11 và cả những cán bộ cấp cao của Đảng và Nhà nước tới thăm thầy giáo cũ đã nói lên thâm thúy truyền thông và đạo lý cao đẹp ấy. Từ 1 đạo lý truyền thống của dân tộc, tôn sư trọng đạo đã mang 1 ý nghĩa cách mệnh mới trong thời đại hiện nay gắn liền với tư tưởng “trồng người” cua Chủ tịch Hồ Chí Minh. Nó ko chỉ là đạo lý, tình cảm nhưng mà còn là ý thức, sức mạnh, hành động cách mệnh để đưa quốc gia đi lên càng ngày càng giàu mạnh, tân tiến. Ấy là nét mới của truyền thống tôn sư trọng đạo trong cuộc sống ngày nay của dân chúng ta.
Bước sang thế kỷ XXI, cuộc sống có nhiều đổi mới kéo theo sự đổi mới của giáo dục, của vai trò người thầy và nghề dạy học. Trên cơ sở kế thừa, giữ giàng những mặt tốt đẹp của truyền thống, chúng ta cần biết phát huy và áp dụng đạo lí tôn sư trọng đạo 1 cách thông minh, thích hợp với thực tế cách mệnh mới để đạt kết quả tốt hấp dẫn nhất.
…………….
Mời các bạn tải file tài liệu để xem thêm 2 bài văn mẫu
TagsBài viết số 7 lớp 10 Nghị luận xã hội
[rule_2_plain] [rule_3_plain]#Bài #viết #số #lớp #đề #Nghị #luận #về #truyền #thống #Tôn #sư #trọng #đạo
Bài viết số 7 lớp 10 đề 1: Nghị luận về truyền thống Tôn sư trọng đạo
Nghị luận về Tôn sư trọng đạo gồm dàn ý cụ thể kèm theo 18 bài văn mẫu hay được Vik News tuyển chọn từ các bài làm đạt điểm cao của học trò giỏi trên cả nước. Thông qua tài liệu này giúp các em học trò lớp 10 tham khảo, trau dồi tiếng nói để chấm dứt bài viết số 7 lớp 10 của mình đạt kết quả cao.
Tôn sư trọng đạo là 1 trong những truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam. Truyền thống tốt đẹp ấy đã được dân chúng ta kế thừa và phát huy trong cuộc sống ngày nay. Dù là ở đâu, ở thời đại nào thì nghề dạy học vẫn luôn được coi trọng và người thầy vẫn luôn được tin tưởng. Ngoài ra các bạn xem thêm rất nhiều bài văn nghị luận khác tại phân mục Văn 10. Vậy sau đây là 18 bài nghị luận về tôn sự trọng đạo hay nhất, mời các bạn cùng theo dõi và tải tại đây.
Đề bài: Dân tộc ta có truyền thống Tôn sư trọng đạo. Theo anh (chị), truyền thống đấy được nối liền như thế nào trong thực tiễn cuộc sống ngày nay?
Nghị luận về tôn sư trọng đạo hay nhất
Dàn ý nghị luận về Tôn sư trọng đạo (2 Mẫu)
Nghị luận về tôn sư trọng đạo ngắn gọn (6 Mẫu)
Nghị luận về tôn sư trọng đạo đầy đủ (10 Mẫu)
Dàn ý nghị luận về Tôn sư trọng đạo
Dàn ý số 1
I. Mở bài:
– Dẫn dắt vấn yêu cầu luận: Lịch sử dân tộc luôn đề cao, coi trọng những người mang trọng trách bự lao: Dẫn dắt, giáo dục con người trưởng thành. Điều ấy đã biến thành 1 đạo lý nhưng mà người ta vẫn gọi là “Tôn sư trọng đạo”.
II. Thân bài:
* Gicửa ải thích thế nào là “Tôn sư trọng đạo”?
– “Tôn sư”: Tôn trọng giáo viên
– “Trọng đạo”: Coi trọng đạo lí
⇒ “Tôn sư trọng đạo”: Cần ghi nhớ công ơn, tôn trọng ơn nghĩa của giáo viên, coi trọng đạo lý, khắc sâu ân nghĩa của những người đã dìu dắt, bảo ban học sinh trong sự nghiệp trồng người.
– “Tôn sự trọng đạo” chính là 1 truyền thống tốt đẹp của đạo học Việt Nam, truyền thống này có từ lâu đời lúc có nhu cầu truyền dạy và học tập của con người.
* Vì sao cần phải “tôn sư trọng đạo”?
Cần hàm ơn thầy cô bởi:
– Thđấy cô nâng đỡ, truyền đạt kiến thức, chắp cánh nâng đỡ con người trong hành trình dài rộng của cuộc đời
– Thầy cô dạy ta cách sống, cách làm người, hướng con người đến những trị giá sống tốt đẹp
– Thầy cô dành cho học sinh tình mến thương như mẹ cha
– Thầy cô là những người bạn luôn kế bên san sớt với học sinh mỗi khi buồn vui hay hạnh phúc
– Biết ơn giáo viên là nét đẹp trong cách sống của con người, là biểu lộ của 1 người thực thụ có văn hóa
* Biểu hiện của “Tôn sư trọng đạo”
– Phạm Sư Mạnh – học sinh của cụ Chu Văn An, tuy đã thành quan bự, nhưng mà lúc quay trở về thăm thầy vẫn cung kính, đứng từ xa vái chào. Khi được thầy mời vào nhà chỉ dám ngồi bậc dưới ⇒ 1 thái độ, 1 con người, 1 tư cách bự
– Ngày nay, truyền thống đấy vẫn được trình bày 1 cách nhiều chủng loại dưới nhiều bề ngoài:
+ Học trò gửi những lời tri ân đến thầy cô nhân ngày 20/11
+ Học hành chịu khó, lễ độ, ngoan ngoãn với giáo viên…
* Mở mang vấn đề
– Ngày nay có rất nhiều người học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, được học nhiều bộ môn của các thầy cô giảng dạy nhưng mà họ ko tinh thần được vấn đề cần phải tôn trọng, kính trọng, lễ độ với người thầy và coi trọng đạo học nhưng mà thầy truyền giảng. Điều đấy có tức là đạo lý truyền thống ko được tôn trọng, học tập…
– Kế bên những biểu lộ trình bày truyền thống “tôn sư trọng đạo” vẫn còn những con người bất kính, bội ơn với thầy cô:
Hỗn hào với thầy cô
Bày trò chọc phá thầy cô
Làm những hành vi sai lầm khiến thầy cô phiền lòng
⇒ Hành vi, việc làm tương tự phải bị phê phán
– Nhưng cũng có rất nhiều người học sinh đã và đang hiểu, thực hành câu thành ngữ và cũng đang bước trên trục đường thành đạt trong cuộc sống, trong khoa học,…
* Liên hệ bản thân:
– Điều hoàn hảo nhất để đền đáp công ơn thầy cô là học hành chịu khó cần mẫn, mang những tri thức nhưng mà thầy cô đã truyền dạy xây dựng mai sau bản thân và làm giàu cho quốc gia
– Quyết tâm biến thành con người sống đẹp, sống có đạo đức, có tài để ko phụ công sức bảo ban của thầy cô
– Bản thân cần tinh thần bổn phận và việc làm của mình sao cho xứng đáng với những gì thầy cô truyền đạt
III. Kết bài:
– Khẳng định lại vấn yêu cầu luận: “Tôn sư trọng đạo” là 1 nét đẹp trong tính cách, cá tính sống của mỗi người
– Lời nhắn gửi tới mọi người: Hãy sống thật đẹp, sống có lợi, có đức và có tài để công sức của các thầy cô phát triển thành có ý nghĩa
Dàn ý số 2
I. Mở bài
Giới thiệu về truyển thống “Tôn sư trọng đạo”, sự nối tiếp của truyền thống ấy hiện nay.
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của dân chúng ta. Câu nói đấy đã nhắc nhở con người phải biết sống cho phải đạo làm người. Người thầy chính là những người đã đưa ta tới với kiến thức của loài người, ko có người thầy chúng ta chẳng thể có tri thức. Người thầy cũng chính là những người chéo lái đưa chúng ta tới bờ bến của cuộc sống, của niền vui và hạnh phúc. Vì thế để có được ngày bữa nay chúng ta nên nhớ tới công ơn của những người thầy, nhờ có những người thầy nhưng mà chúng ta có ngày bữa nay. Do vậy, chúng ta cần nối tiếp và nhân rộng truyền thống tốt đẹp này cho mọi lứa tuổi ngày mai.
II. Thân bài
1. Gicửa ải thích vấn đề: truyền thống “tôn sư trọng đạo”
Gicửa ải thích các định nghĩa: “tôn sư”? “trọng đạo’’? “Tôn sư” là đề cao, suy tôn, kính trọng, lễ độ, ghi nhớ công ơn của người làm thầy, những người đã mang lại cái chữ cho chúng ta. Trọng đạo là coi trọng nghề dạy học Nghề dạy học là nghề đáng được coi trọng vì thành phầm nó tập huấn ra chính là con người.
Gicửa ải thích ý nghĩa của truyền thống “tôn sư trọng đạo”. “Tôn sư trọng đạo” hàm chứa 1 ý nghĩa thâm thúy.
Là sự nghĩ suy nhìn nhận đúng mực và tân tiến cùa dân chúng ta về 1 nghề đáng được coi trọng và 1 con người đáng được suy tôn. Là gắn bó khăng khít với sự nghiệp trồng người để tăng lên dân trí, tập huấn nhân công. bồi dưỡng nhân lưc; bồi dưỡng thiên tài khiến cho dân giàu nước mạnh, xã hội tăng trưởng tốt đẹp. Xưa, cha ông ta đã nói “hiền tài là nguyên khí non sông”
2. Phân tích và chứng minh: “Tôn sư trọng đạo” là 1 truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta.
Kính trọng và đề cao vai trò của người thầy. Dân tộc ta là 1 dân tộc văn hiến và hiếu học, luôn coi trọng nghề dạy học. Suy tôn người thầy là chứng cứ hùng hồn của 1 dân tộc hiếu học.
Coi trọng việc học hành. Từ trước đến nay, nhà nước ta luôn cho giáo dục với nhiều bề ngoài không giống nhau, như xây dựng trường học với phương châm “100% người dân biết chữ”. Các giáo viên luôn được phân phối, động viện trong công đoạn công việc. Các em học trò luôn được tạo điều kiện tối da trong công đoạn học, đặc thù các em gặp cảnh ngộ gian khổ, vùng sâu vùng xa.
Coi trọng đạo lí làm người, đề cao nhơn nghĩa. 1 quốc gia có nghìn 5 văn hiến như Việt Nam, để có được thành quả như hiện nay phải kể tới công sức rất bự của các bậc thánh nhân, những con người đủ đức đủ tài. Chỉ những con người ấy mới làm nên đại sự như Bác Hồ đã nói “Có tài nhưng mà ko có đức là kẻ vô ích, có đức nhưng mà không có tài làm việc gì cũng khó”. Vậy những con người ấy làm sao để đủ đức, đủ tài? Ấy là phải ân cần, cho việc học.
3. Truyền thống “Tôn sư trọng đạo” được nối liền như thế nào trong thực tiễn cuộc sống ngày nay:
Trên khắp quốc gia, ở đâu cũng vậy, từ thị thành tới nông thôn, miền xuôi tới miền ngược, người dân Việt Nam đều yêu mến, tôn trọng ông thầy, đều dành cho thầy những tình cảm ưu ái nhất, đặc thù là lòng hàm ơn thâm thúy thầy, đã dạy con cái họ nên người.
Trong cảnh ngộ sơn hà còn nghèo, đời sống thầy giáo còn nhiều gian khổ, họ đã tận tâm giúp sức thầy 1 cách thật tình và cảm động. Các dân tộc vùng cao đã coi các thầy giáo, cô giáo miền xuôi lên dạy học như người con của quê hương minh.
Người thầy được suy tôn thì nghề dạy học cũng được coi trọng.
Giáo dục tập huấn là quốc sách bậc nhất, và ngày 20-11 hằng 5 đã biến thành ngày hội bự của toàn dân đế suy tôn người thầy và nghề dạy học cao quý
4. Cần phải làm thế nào để phát huy truyền thống “Tôn sư trọng đạo” trong 1 thời đại mới?
Trước những tăng trưởng của nền kinh tế, cần giáo dục về đạo đức, tư tưởng cho lứa tuổi học trò.
Có những phân phối hăng hái cho hàng ngũ “trồng người” đề họ có thể chuyên tâm vào công tác, hiến dâng vô cùng mình cho sự nghiệp trồng người.
Hăng hái tuyên truyền những tấm gương “Người tốt việc tốt” trong hàng ngũ thầy cô giáo, để các em học trò có tình cảm tốt đẹp với những người thầy.
III. Kết bài
Nêu cảm tưởng của em truyển thống tốt đẹp nàny
Từ 1 đạo lí truyền thống của dân tộc, tôn sư trọng đạo đã mang 1 ý nghĩa cách mệnh mới trong thời đại hiện nay gắn liền với tư tưởng “trồng người” cua Chủ tịch Hồ Chí Minh. Nó ko chỉ là đạo lí, tình cảm nhưng mà còn là ý thức, sức mạnh, hành động cách mệnh để đưa quốc gia đi lên càng ngày càng giàu mạnh, tân tiến. Ấy là nét mới của truyền thống tôn sư trọng đạo trong cuộc sống ngày nay của dân chúng ta.
Nghị luận về tôn sư trọng đạo ngắn gọn
Bài văn mẫu 1
“Muốn sang thì bắc cầu kiềuMuốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”
Câu ca dao qua lời mẹ ru đấy ko biết từ khi nào đã đi sâu vào sự ghi nhớ của những người dân Việt Nam. Ngay từ thuở còn nhỏ, chúng ta đã được dạy về truyền thống tôn sư trọng đạo đã có từ lâu đời của dân tộc. Quả thật, vai trò của người làm thầy trong bất kỳ thời gian nào cũng đáng được trân trọng. Nhất là ngày nay, các lứa tuổi học trò vẫn tiếp nhận truyền thống tôn sư trọng đạo của ông cha đi trước và tăng trưởng nó càng ngày càng đặc sắc hơn nữa.
Trước hết, ta cần hiểu “tôn sư trọng đạo” có tức là gì? Tôn sư tức là kính trọng, hàm ơn và đề cao vai trò của người thầy trong học tập cũng như cuộc sống. Còn trọng đạo là coi trọng đạo lí, những phẩm giá đạo đức tốt đẹp của con người. Thầy cô giáo là người đã truyền cho ta biết bao tri thức, bảo ban chúng ta nên người, họ cũng là những người lái đò âm thầm, hi sinh tất cả để đưa ta tới bờ bến thành công. Vì thế, tôn trọng, hàm ơn giáo viên ko chỉ là vấn đề truyền thống nhưng mà đã biến thành 1 phạm trù đạo đức, phản ảnh tư cách, văn hóa của mỗi con người.
Dù ở trong bất kì cảnh ngộ nào, vai trò của người thầy cũng được xã hội tôn trọng, bởi lẽ “nhất tự vi sư, bán tự vi sư”. Tôn sư trọng đạo ko chỉ là sự kính trọng, hàm ơn đối với những người làm nhiệm vụ truyền dạy tri thức nhưng mà còn trình bày lòng ham học hỏi, đam mê đối với học tập. Truyền thống tốt đẹp đấy đã được dân tộc ta ngợi ca từ lâu đời, những nhà giáo có phẩm giá cao quý, tư cách cương trực được lưu danh muôn thuở. Chu Văn An là 1 thầy giáo lừng danh thời Trần. Những học sinh được ông chỉ dạy sau này đều biến thành người có lợi cho quốc gia. Hàng 5, vào ngày sinh nhật ông, những người học sinh cũ dù có là quyền cao chức trọng vẫn ko quên về thăm và bộc bạch lòng hàm ơn đối với thầy. Ngày nay, xã hội tiên tiến, việc học càng vào vai trò quan trọng hơn. Người thầy ko chỉ là người truyền dạy kiến thức nhưng mà còn là người hướng dẫn, người lắng tai, khơi nguồn ước mong, ham mê cho học trò. Nghề giáo vẫn là 1 nghề cao quý và được nhiều người mến mộ: “Dưới ánh mặt trời, ko có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học”. Mối quan hệ thầy- trò dù có thân cận, thân thiện tới mấy cũng chẳng thể thiếu đi sự tôn trọng.
Tuy nhiên, trong cuộc sống ngày nay, vẫn có 1 số học trò, dù là vô tình hay cố ý đang đi trái lại với truyền thống của dân tộc. Họ ko làm tròn nghĩa vụ học trò, khiến cho giáo viên phiền lòng, giẫm đạp lên tình cảm thầy trò cao quý. Những học trò đấy đáng bị lên án và phê phán gay gắt.
Học trò chúng ta hiện nay cần tiếp diễn kế thừa và phát huy truyền thống tôn sư trọng đạo. Không chỉ ngừng lại ở việc hàm ơn, kính trọng thầy cô, chúng ta còn cần biến sự hàm ơn ấy thành hành động. Mỗi người học trò cần có tinh thần ham tìm tòi, hiểu biết, đam mê đối với việc học, phấn đấu, quyết tâm hết mình để biến thành người có lợi trong xã hội và góp phần dựng xây quê hương, quốc gia.
“Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Vai trò và địa điểm của người làm thầy dù trong bất kì cảnh ngộ, xã hội nào cũng sẽ ko chỉnh sửa. Hiểu được sự vất vả và khó nhọc của công tác đấy, chúng ta càng phải phấn đấu hơn nữa để sao cho xứng đáng với sự hy vọng và tin cậy của các giáo viên.
Bài văn mẫu 2
Từ xưa cho tới hiện tại, tôn sư trọng đạo ko chỉ là vấn đề đạo đức nhưng mà còn là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của dân chúng ta. Ấy cũng là nhân tố quan trọng làm nền móng đạo đức của 1 xã hội tân tiến. Vậy ta hiểu như thế nào về truyền thống trên?
Thật vậy, tôn sư trọng đạo quả là 1 truyền thống hết sức tốt đẹp. “Tôn sư” là tôn kính những người đã bảo ban mình, đạo thầy trò là 1 trong những mối quan hệ đạo đức quan trọng. “Tôn sư trọng đạo” đã biến thành 1 truyền thống đạo đức quý giá của người Việt… Nhờ coi trọng việc học, tôn kính người thầy, dân chúng đã góp phần hình thành nền văn hiến lâu đời của quốc gia. Thời đại nào cũng có những tấm gương hiếu học, nhiều người thầy mẫu mực và những câu chuyện cảm động về tình thầy trò. Có những người thầy đã khuất nhưng mà tài năng và tư cách của họ vẫn rạng ngời. Có những học sinh dù đã đỗ đạt thành tài, có quyền cao chức trọng nhưng mà vẫn luôn nhớ về người thầy đã bảo ban mình nên người.
Ngày nay, truyền thống tôn sư trọng đạo đấy vẫn được nối tiếp và phát huy. Nhà nước, xã hội luôn có sự ân cần, phát huy giáo dục. Tăng lên đời sống vật chất và ý thức cho những người làm thầy làm cô. Các gia đình ở cấp học nào thỉ ngôn ngữ của thầy giáo, cô giáo vẫn có ảnh hưởng hết sức bự tới sự tạo nên tư cách của mỗi con người.
Kế bên ấy cũng có nhiều hiện tượng thụ động ảnh hưởng ko tốt tới truyền thống tôn sư trọng đạo của dân tộc. Tiền lương chưa nhận đủ để trang trải chi tiêu hàng ngày, thực trạng này khiến ko ít các thầy, cô phải làm việc thêm để kiếm sống. Và vì lí do ấy thì ko ít người chán ngán ngành sư phạm cao quý này vì mức lương quá thấp. Chẳng hạn 1 sinh viên tốt nghiệp Đại học Ngoại thương có thể dễ ợt kiếm tìm công tác với mức lương 7, 8 triệu. Còn sinh viên sư phạm đã tốt nghiệp khó kiếm việc làm nhưng mà còn nếu kiếm được chỉ có 2 tới 3 triệu cùng biết bao trằn trọc và sức ép từ công tác và từ xã hội. Cũng có những học sinh ra trường lúc thành đạt không phải nhớ tới sự tần tảo của thầy cô lúc bảo ban mình, thậm chí cũng có những hiện tượng phụ huynh hoặc học trò xúc phạm tới phẩm chất và tư cách của thầy cô. Đây quả là 1 hành động đáng phê phán và lên án. Vì thế mọi người cần phải chung tay và loại trừ những hành động ấy.
Tóm lại, tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống tốt đẹp và chúng ta cần phải giữ giàng và phát huy nó. Bản thân tôi cũng sẽ luôn hướng về và nhớ ơn những thầy cô đã bảo ban mình.
Bài làm mẫu 3
Câu phương ngôn đã thấm nhầm những quan niệm của cha ông ta. Có thể nói đây là 1 đạo lý nhưng mà con người Việt Nam chẳng thể nào chối bỏ được. Nó mang 1 nghĩa sâu xa cho sự tôn kính, hàm ơn đối với người đã có công bảo ban mình.
Khởi đầu câu phương ngôn là từ tôn nó mang ý nghĩa sâu xa của sự tôn kính, kính trọng cha ông ta có câu “Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy” đây là 1 câu phương ngôn hay, người thầy ở đây được ví ngang ngửa với cha mẹ mình. Không chỉ có thế người thầy cũng là người cho ta tri thức, trang bị cho ta vào đời. có thể nói công ơn của thầy rất lớn bự. chúng ta chẳng thể phủ nhận công ơn ấy đi nhưng mà phải ghi nhớ trong lòng, tôn kính thầy như bác mẹ mình. Từ tôn bổ nghĩa cho từ sư để nói lên công ơn bảo ban, của các thầy cô.
Trọng đạo ở đây có tức là trọng những đạo lý của phận làm con, làm em phải biết quý trọng những gì nhưng mà thầy cô đã cho mình ko chỉ có vậy còn phải biết tôn trọng, ko nên dùng những việc làm ko tốt ko tôn kính .
Và ko chỉ có thế Tôn sư trọng đạo được coi là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của nhân loại. Nếu trẻ con là tờ giấy trắng thì người cầm cây bút viết lên những tờ giấy trắng đấy những tráng thẳng hàng, rõ nét, rõ chữ nhất chính là giáo viên. Tôn trọng những người giữ vai trò truyền đạt kiến thức loài người cho lứa tuổi sau là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Và kế bên ấy Tôn sư trọng đạo được coi là 1 truyền thống đạo đức hết sức tốt đẹp của dân tộc ta. Đứng trước những hiện tượng đáng nghĩ suy ngày nay về vấn đề đạo đức học đường, chúng ta cần thiết những hoạt động cấp thiết để nhắc nhở mỗi người nhìn lại thái độ và cách xử sự của mình đối với những người làm thầy trong xã hội này.
Và nghĩa vụ làm con làm em phải biết quý trọng những gì nhưng mà cha ông ta đã để lại kế thừa và phát huy 1 cách tốt nhất cho truyền thống này.
Bài văn mẫu 4
Dân tộc ta có biết bao truyền thống tốt đẹp như bác ái “Thương người như thể thương thân “, cần mẫn trong lao động, có lòng yêu nước nồng cháy,… Con người Việt Nam rất hiếu học. Tôn sư trọng đạo là 1 trong những truyền thống cao đẹp ngày 1 phát huy đặc sắc.
Chỉ có 4 chữ “Tôn sư trọng đạo” nhưng mà chứa đựng biết bao ý nghĩa sâu xa, bao tư tưởng tình cảm tốt đẹp. “Sư” tức là thầy, “tôn sư” tức là tôn trọng, tôn kính ông thầy. “Đạo” có tức là đạo học, cũng có tức là đạo lý làm người: “trọng đạo ” là coi trọng, trân trọng, quý trọng đạo học, đạo làm người. Thật là giản dị, dễ hiểu: có biết trọng đạo học, đạo làm người thì mới biết tôn kính ông thầy; hay có biết tôn trọng ông thầy thì mới coi trọng đạo học, quý trọng đạo làm người.
Trong xã hội phong kiến, ông thầy là 1 trong 3 giềng mối bự: quân, sư, phụ. Cổ nhân đã dạy: “Nhất tự vi sư, bán tự VI sư”. Phương ngôn, ca dao có nhiều câu ca ngợi ca người thầy với tất cả lòng mến yêu, hàm ơn thâm thúy:
“Muốn sang thì bắc cầu kiềuMuốn con hay chữ phải yêu kính thầy”
Hay:
“Cơm cha, áo mẹ, chữ thầyNghĩ sao cho bõ những ngày ao ước”
Đọc “Quốc âm thi tập ”, ta thấy tâm hồn Nguyễn Trãi ko chỉ ngay ngáy vì “ưu ái” nhưng mà còn trăn trở thao thức bởi “nợ cũ” đeo nặng 2 vai:
“Nợ cũ trước nào báo bổƠn thầy, ơn chúa, liễn ơn cha”
Ngày xưa, kinh tế kém tăng trưởng, đời sống dân chúng ta còn nhiều thiếu thốn gian khổ, số người được nấu sử sôi kinh nơi của Khổng sân Trình rất ít oi. Thế nhưng mà truyền thống “Tôn sư trọng đạo” đã in sâu vào tâm hồn triệu triệu con người. Ông thầy và đạo học được suy tôn, được bồi đắp ngày thêm tốt đẹp.
Sau Cách mệnh tháng 8, nạn mù chữ được trả tiền trong 1 thời kì ngắn. Việc học hành được mở rộng và tăng trưởng. Dân trí được tăng lên ko dừng. Phổ cập Tiểu học, phổ cập Trung học cơ sở là chỉ tiêu nỗ lực của nhiều địa phương. Các trường Đại học, trường Cao đẳng, trường Dạy nghề mở ra khắp mọi nơi. Cứ 3 người dân là có 1 người đi học. Thành tựu lớn lao đấy, 1 phần lớn bự là có sự đóng góp tâm hồn, trí óc, công lao của hàng triệu thầy giáo, cô giáo từ các trường Măng non, Tiểu học, Trung học, tới Cao đẳng, Đại học. “Vì hạnh phúc mười 5: trồng cây; vì hạnh phúc trăm 5: trồng người “Nghề dạy học là 1 nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Những câu nói đấy đã trình bày sự suy tôn vị thế ông thầy trong số đông, coi trọng giáo dục là quốc sách. Hàng vạn giáo viên đã được phong tặng danh hiệu cao quý: “Nhà giáo dân chúng “, “Nhà giáo ưu tú”. Ngày 20 tháng 11 hằng 5 là ngày: “Nhà giáo Việt Nam”. Trò kính thầy, thầy mến trò. Phong trào “dạy tốt, học tốt” trong các trường học ngày 1 đơm hoa kết trái.
Ngày xưa, với truyền thống “Tôn sư, trọng đạo” nhưng mà những tăm tiếng bất diệt như: Chu Văn An, Nguyễn Bỉnh Khiêm như những tại sao rạng ngời. Ngày nay, truyền thống “Tôn sư trọng đạo “, đã và đang được nối liền và phát huy mạnh bạo. Vai trò ông thầy càng phát triển thành quan trọng trong sự nghiệp tập huấn hàng ngũ trí thức để tăng mạnh công nghiệp hoá, tiên tiến hoá quốc gia.
Bài văn mẫu 5
Dân tộc ta vốn được biết tới là 1 quốc gia hiếu học với truyền thống tôn sư trọng đạo thâm thúy. Trong kho tàng ca dao phương ngôn đã có rất nhiều những câu ca nói về tình cảm thầy trò như “1 chữ cũng là thầy/ nửa chữ cũng là thầy” hay “muốn sang thì bắc cầu kiều/ muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”… Và trong cảnh ngộ ngày nay truyền thống ấy vẫn được kế thừa và phát huy sâu rộng.
Để hiểu hết ý nghĩa toàn vẹn của câu ca dao này thì chúng ta cần phải đi giảng nghĩa đầy đủ về “tôn sư” và “trọng đạo”. Tôn sư là thái độ tôn trọng người thầy. Còn trọng đạo nghĩa là coi trọng mối quan hệ giữa thầy và trò. Qua đây cha ông ta muốn gửi gắm 1 ý nghĩa thâm thúy ấy chính là phải biết tôn trọng giáo viên, những người đã cho ta tri thức cùng lúc phải trân trọng tình thầy trò. Nó biến thành 1 truyền thống hết sức tốt đẹp của dân tộc ta trong suốt chiều dài lịch sử mấy nghìn 5.
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống tốt đẹp được lưu truyền từ nghìn 5 trước. Khi nhưng mà quốc gia ta còn là quốc gia phong kiến. Việc học đã được đề cao và vai trò của những người làm thầy nhưng mà chi tiết là “thầy đồ” đã được để mắt. Hình ảnh những người thầy đồ ngày đêm tận tụy mài mực đọc sách đã biến thành những nguồn cảm hứng dạt dào của biết bao tác phẩm văn chương. Chắc hẳn chúng ta người nào cũng biết tới vị thánh hiền người đã đặt nền tảng cho nền giáo dục Việt Nam là thầy Chu Văn An. 1 người thầy lỗi lạc đã tập huấn nên biết bao lăm bậc hiền triết cho quốc gia. Tấm gương học sinh Phạm Sư Mạnh là 1 trong những minh chứng tiêu biểu cho truyền thống “tôn sư trọng đạo” nhưng mà chúng ta phải noi theo.
Sau lúc đỗ đạt làm quan lớn, những dịp lễ tết Phạm Sư Mạnh vẫn thường ghé qua thăm thầy của mình. Thế nhưng mà dù đứng trên cả vạn người, đức cao vọng trọng nhưng mà chưa bao giờ người trò ấy dám ngồi ngang hàng với thầy mình. Tới nhà thầy vẫn bó tay chào từ ngoài cửa, 1 2 giữ thái độ kính trọng với người thầy của mình. Thế mới thấy truyền thống đấy đã ăn sâu và biến thành cỗi rễ kiên cố cho biết bao lăm lứa tuổi người dân Việt NAm.
Các cụ ta thường có câu rằng “Mùng 1 tết Cha, mùng 2 Tết mẹ, mùng 3 tết Thầy” để thấy được tầm quan trọng của truyền thống ấy trong chiều dài lịch sử dân tộc. Tới hiện nay, trong khi quốc gia càng ngày càng tăng trưởng thì trị giá của câu nói ấy vẫn còn vẹn nguyên. Hơn người nào hết, Đảng và Nhà nước ta hiểu rằng để tăng trưởng quốc gia thì việc tăng lên giáo dục có vai trò đặc thù quan trọng. Và để phục vụ những lứa tuổi học sinh hoàn hảo thì ân cần tới đời sống của hàng ngũ nhà giáo là điều then chốt. Chính thành ra có thể kiêu hãnh khẳng định rằng Việt Nam là quốc gia độc nhất vô nhị có ngày hiến chương nhà giáo 20/11 ngày nhưng mà toàn bộ lứa tuổi con người hiến chương giáo viên của mình. Hàng 5 có rất nhiều các cuộc thi viết về thầy cô, và có rất nhiều những bài văn hết sức xúc động về tình cảm thầy trò được trao giải. Mỗi dịp 20/11, hay kỷ niệm thành lập trường rất nhiều các lứa tuổi học trò dù làm gì hay ở bất kỳ đâu vẫn tụ hợp đầy đủ về trường cũ để tri ân và bộc bạch sự kính trọng với thầy cô….
Tuy nhiên kế bên ấy cũng còn rất nhiều những trường hợp “con sâu bỏ dầu nồi canh”, làm xấu đi truyền thống tốt đẹp của dân tộc. Song nó cũng chỉ là 1 số ít còn đó nho bé nhưng mà thôi. Điều quan trọng ấy là cả dân tộc ta vẫn kế thừa và phát huy truyền thống này 1 sâu rộng.
Truyền thống tôn sư trọng đạo là 1 trong những truyền thống hết sức tốt đẹp của dân tộc,. Dù tới nghìn 5 sau đi chăng nữa nó cũng sẽ mãi mãi trường tồn cùng dòng chảy của lịch sử. Trở thành 1 trong những thước đo sự tân tiến của xã hội.
Bài văn mẫu 6
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của dân chúng ta. Ngay từ xa xưa, tình cảm thầy trò được coi là 1 trong những thứ tình cảm thiêng liêng của con người. Bởi người thầy như bác mẹ ta, nuôi dưỡng ta lên người, giáo dục cho ta những điều hay lẽ phải. Người thầy hết sức quan trọng trong cuộc sống của mỗi người.
Câu nói đấy đã nhắc nhở con người phải biết sống cho phải đạo làm người. Người thầy chính là những người đã đưa ta tới với kiến thức của loài người, ko có người thầy chúng ta chẳng thể có tri thức. Người thầy chính là những người chéo lái đưa chúng ta tới bờ bến của cuộc sống, của thú vui và hạnh phúc. Vì thế để có được ngày bữa nay chúng ta nên nhớ tới công ơn của những người thầy. Nhờ có những người thầy nhưng mà chúng ta có ngày bữa nay.
Hiện nay vấn đề về tôn sư trọng đạo đã có nhiều chỉnh sửa. Các giáo viên dù phải đứng trước bao lăm gian khổ của cuộc sống vẫn đang ngày đêm lo âu, nghiền ngẫm để truyền thụ cho học trò những kiến thức quý giá nhất. Còn học trò, kế bên những học trò chịu khó ngoan ngoãn, tiến hành đúng đạo làm trò, mến yêu và tôn trọng giáo viên, đã có ko ít bạn trót quên đi đạo nghĩa thầy trò. Những học trò đấy đã vô tình hoặc cố ý vi phạm đạo làm trò, làm đau lòng các giáo viên. Có ko ít trường hợp đã đang tâm tước đi mạng sống của những người thầy của mình, hay có những kẻ dùng lời lẽ để xúc phạm đến người thầy của mình. Thậm chí có những kẻ đã hãm hại thầy cô của mình để đạt mục tiêu tư nhân. Ấy là những việc làm đáng lên án, trái với đạo lý làm người, chúng ta cần phải cáo giác để loại trừ những hành động ấy.
Thầy cô giáo chính là những người đã chống chèo con thuyền để đưa bao lứa tuổi học sinh sang bến đỗ.Tôn trọng những người giữ vai trò truyền đạt kiến thức loài người cho lứa tuổi sau là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn. Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Với sự chỉnh sửa cách dạy và cách học ngày nay, vai trò của người thầy trong xã hội tiên tiến đã chỉnh sửa, từ người truyền đạt kiến thức đã chuyển thành người dẫn dắt học trò tìm ra trục đường tới với kiến thức. Vai trò của người thầy nhiều ít chỉnh sửa nhưng mà địa điểm của người thầy thì không phải sút giảm. Thầy vẫn là thầy và càng ngày càng quan trọng hơn. Vì thế, dù xã hội có đi tới đâu, xã hội đấy vẫn có những người muốn học và vẫn có những người tiến hành nhiệm vụ bảo ban người đi sau. Người thầy vẫn là trung tâm, vẫn là người quan trọng để đưa kiến thức tới với chúng ta.
Tôn sư trọng đạo mãi mãi sẽ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc, tuy thế 1 số học trò đã thiếu tôn trọng đối với thầy cô, có những hành động và lời nói không liên quan, xúc phạm đối với thầy cô. Ấy là 1 hành động đáng lên án, đáng bị chê trách kỷ luật. Xã hội cần có giải pháp để giảm những hiện tượng này trong xã hội.
Nghị luận về tôn sư trọng đạo đầy đủ
Bài văn mẫu 1
Khổng Tử, bậc thầy lớn lao, hơn 2500 5 trước sáng lập ra thuyết giáo Nho giáo chứa đựng tư tưởng giáo dục thâm thúy. Ông nói: “Tam nhân đi cùng, tất hữu ngã sư yên” – tức “Trong 3 người cùng đi, ắt có người là thầy của ta ở ấy”.
Suốt ngàn 5 phong kiến, giáo dục Việt Nam trên đại thể được coi là nền giáo dục Nho giáo. Giá trị nhân văn tốt đẹp của nền giáo dục này trình bày rất rõ ở “hằng số văn hóa” thầy – trò. Xưa cho tới hiện tại, đối tượng quan trọng nhất của trường học là người thầy. Truyền thống nghìn đời trong thế xử sự của người Việt được cô lại và đúc kết bằng 4 chữ: “Tôn sư trọng đạo”.
Câu nói: “Không thầy đố mày làm nên”, “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” là những lời cửa mồm của người Việt nhắc nhở nhau mỗi lúc nhắc đến đến vai trò của người thầy. Ở dân tộc Việt Nam, “tôn sư trọng đạo” thấm sâu trong tiềm thức mỗi người dân. Để tỏ lòng tôn kính với thầy, người Việt có quan niệm: “Sống tết, chết giỗ”. Chính thành ra nhưng mà dưới thời phong kiến, người thầy được xếp thứ 2 sau vua, theo cách gọi: Quân – Sư – Phụ (Vua – thầy – cha).
Thế xử sự dân chủ linh động của người Việt Nam rất đề cao vai trò của thầy trong sự nghiệp dạy và học. Vậy mới có câu: “Trò hơn thầy đức nước càng dày”, “học thầy ko tày học bạn” – ý nói bạn cũng có thể là thầy.
Ngày trước, thời phong kiến, chẳng hề người nào cũng có tiền đi học. Nhiều gia đình nghèo nàn con em chẳng thể tới trường. Tuy nhiên, thời cơ theo học vẫn có. Họ chỉ cần theo những lý lẽ nhất mực – những lý lẽ biểu lộ đậm nét của sự tôn sư trọng đạo nhưng mà ko quá câu nệ vào vật chất.
Chẳng hạn, trước lúc cho con tới theo học, bác mẹ mua 1 mâm lễ bái lạy tổ tông, mong con học hành thông minh, đỗ đạt. Sau ấy, gia đình có 1 “lễ mọn”, mang thuộc tính “lòng thành” dâng lên thầy. Tỏ lòng thành kính “tôn sư trọng đạo”, nhiều gia đình còn gửi gắm con mình theo học và ở luôn bên nhà thầy. 1 5 chỉ về thăm nhà vài lần. Thỉnh thoảng, gia đình trò lại gửi biếu thầy ít gạo nếp, hoặc mớ rau, con cá như 1 thông điệp bộc bạch sự hàm ơn thâm thúy đến công sức lớn bự của thầy.
Thời gian ở nhà thầy, học sinh ko chỉ học chữ nghĩa nhưng mà quan trọng phải tu dưỡng bản thân, rèn tư cách sống. Có thể nói, đạo trò xưa ko chỉ rất khiêm nhượng, tôn kính người thầy của mình, nhưng mà còn có bổn phận, bổn phận rất bự lao. Khi ra đường, gặp thầy phải ngả mũ nón và vòng tay chào; khi thầy già yếu, các đồng môn phải lo mua cỗ thọ đường (quan tài)…
Phcửa ải thừa nhận nền giáo dục phong kiến có nhiều điểm còn giảm thiểu, nhưng mà do lấy tư tưởng đạo đức của Nho giáo làm nền móng căn bản nên đã tạo ra 1 lớp học sinh trọng nhơn nghĩa và sống có đạo lý, rất “tôn sư trọng đạo”.
“Tôn sư trọng đạo” còn trình bày ở việc kính thầy. Kính thầy là 1 phong tục có trị giá nhân bản thâm thúy. Kính thầy thường vào dịp đầu xuân – Tết nguyên đán. Học sinh gần xa nô nức rủ nhau đến chúc tết, thăm hỏi sức khỏe gia đình thầy. Dân gian có câu: “Mồng 1 tết cha, mồng 2 tết mẹ, mùng 3 tết thầy” cũng vì lẽ ấy.
Mối quan hệ thầy – trò biểu trưng cho nét đẹp văn hóa xử sự của dân chúng Việt Nam. Người thầy như điểm sáng trí óc sưởi ấm tâm hồn học sinh. Tìm trong lịch sử dân tộc ta có biết bao bậc thầy lớn lao, cả đời tận trung vì dân vì nước. Cuộc sống của họ thanh bần nhưng mà được thiên hạ ngợi ca, lưu danh muôn đời.
Vậy mới có 1 thầy Chu Văn An (1370), chuẩn bị từ bỏ áo mũ, quan tước, dâng sớ lên triều đình xin chém đầu 7 kẻ quyền thần. 1 thầy Đồ Chiểu mù 2 mắt nhưng mà cả đời trung kiên, ko chịu khuất phục trước sức mạnh xâm lăng của ngoại quốc…
Tinh thần “tôn sư trọng đạo” của dân tộc ta thật nhiều chủng loại, chứa đựng tính nhân văn tình người. Minh chứng cho điều này, chúng ta ngược thời kì trở về các làng nghề truyền thống. Nhiều phường nghề, phố nghề ở Thăng Long được từ khi 1 số thợ thủ công trong các làng nghề ở nông thôn. Họ di trú lên đô thị lập thương điếm, cửa hiệu làm ăn, dần dà tạo nên nên những phường nghề, phố nghề nơi đế đô.
Tuy sống và làm việc tại thị thành, nhưng mà họ vẫn có quan hệ khăng khít với quê hương. Ngày giỗ tổ, ko ước hứa nhưng mà tất cả cùng đồng tâm tụ hợp về chốn cũ quê xưa để hoài tưởng đến vị thầy đã truyền nghề cho họ. Trong sâu thẳm tiềm thức mỗi người, ấy là việc làm khắc cốt ghi tâm công ơn của lớp hậu sinh đến bậc tiền bối – người thầy sáng lập ra nghề và truyền lại cho hậu thế.
Những 5 vừa qua, Đảng và Nhà nước ta đã đề ra nhiều cơ chế nhằm dành đầu tiên cho tăng trưởng giáo dục, coi trọng giáo dục là quốc sách bậc nhất. Cho phép nhiều chủng loại hóa các loại hình tập huấn. Chủ trương đưa quốc gia tăng trưởng tiến lên bằng nền kinh tế kiến thức. Nền giáo dục của Nhà nước ta đã chọn lấy ngày 20 tháng 11 hằng 5 làm ngày Nhà giáo Việt Nam. Đây có thể xem như là 1 biểu trưng đẹp cho truyền thống “tôn sư trọng đạo” của dân tộc Việt Nam.
Bài văn mẫu 2
Kho tàng ca dao phương ngôn của ông cha đã để lại cho ta bao lăm bài học quý giá về cách sống, lối sống, cách xử sự để biến thành người sống ý nghĩa, biết kính trên nhường dưới. Và chắc hẳn mỗi người trải đời qua thời học trò cũng đều rất thấm thía lời dạy: “Tôn sư trọng đạo”
Dân gian xưa cũng đã đúc rút rằng:
“Muốn sang thì bắc cầu kiềuMuốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”
Như vậy vai trò, địa điểm của người thầy luôn có tầm quan trọng trong việc giáo dục mỗi tư nhân. Gần giống tương tự thì “tôn sư” nghĩa là tôn trọng, kính trọng của người học sinh với thầy giáo trong công đoạn học tập và trong cuộc sống. Còn “trọng đạo” là coi trọng, tiến hành đúng những đạo lý, đạo đức tốt đẹp của 1 con người. Như vậy, câu phương ngôn ngắn gọn, hàm súc như 1 bài học, 1 châm ngôn sống cùng lúc là lời nhắc nhở mọi người phải biết lễ độ, tôn trọng thầy cô. Ấy ko chỉ là đạo nghĩa thế tất ở đời nhưng mà còn là sự trình bày đạo đức của mỗi tư nhân.
Từ xa xưa, trong khi việc học hành chưa được bài bản thì dân ta cũng tinh thần được rằng “ko thầy đố mày làm nên”. Còn ở phương Bắc, họ quan niệm: “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” (1 chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy). Thời phong kiến, trong bậc thang trị giá, nhà giáo chỉ đứng sau nhà vua nhưng mà trước bác mẹ: “Quân- Sư- Phụ”. Ngày nay, những nhà giáo được cả xã hội vinh danh là “kĩ sư tâm hồn” còn nghề dạy học là “nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý” (Hồ Chí Minh). Lớp lớp bao giáo viên đã đóng hiến dâng mình vào sự nghiệp trồng người, truyền đạt cho học sinh mình ko chỉ tri thức sách vở nhưng mà còn là kỹ năng sống, cách làm người, cách đối nhân xử thế… để lúc bước ra khỏi giảng đường, ta trưởng thành và chững chàng hơn, có thể hướng đến thành công dễ ợt và thuận lợi hơn bằng gói tri thức đã được trang bị. Bản thân mỗi người lúc thu được sự giáo dục đầy tận tình để khôn bự, trưởng thành hơn mỗi ngày thì chắc hẳn từ sâu thẳm trái tim đều dành sự yêu mến, kính trọng và hàm ơn với giáo viên. Thời xa xưa, Platon, Aritxtot, Khổng Tử … đã biến thành những bậc thánh trong lòng học sinh, được biết bao lứa tuổi ngưỡng vọng và kính trọng. Dù ở phương Đông hay phương Tây, mối quan hệ thầy trò có đồng đẳng đến đâu thì địa điểm đáng kính của người thầy vẫn không phải bị mai 1.
“Tôn sư trọng đạo” là 1 truyền thống tốt đẹp của nhân loại đặc thù là ở Việt Nam- 1 dân tộc luôn tâm niệm “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, “Uống nước nhớ nguồn”. Truyền thống đấy được kéo dài và kế thừa, phát huy theo suốt chiều dài lịch sử của quốc gia. Nếu trẻ con như 1 tờ giấy trắng bóc, đầy thơ ngây và trong trắng thì chính những người thầy người cô sẽ nắn nót, cẩn thận viết lên ấy những điều hay lẽ phải, những chân mây tri thức, những bài học làm người. Tôn trọng giáo viên cũng là biểu lộ của tình yêu với kiến thức, lòng ham học hỏi, ý chí và khát vọng vươn đến những điều xinh tươi trong cuộc sống. Đối với người dân Việt Nam, có 1 người thầy được coi là người thầy lớn lao của muôn thuở, cả đời tận trung vì dân vì nước thầy giáo Chu Văn An. Thầy Đồ Chiểu dù có bị mù cả 2 mắt nhưng mà cả đời vẫn trung kiên, ko chịu khuất phục trước sức mạnh của bè đảng xâm lăng. Ngày nay, bao lứa tuổi học trò Việt Nam lại dành sự tôn trọng cho thầy giáo Văn Như Cương- con người tận tình trong sự nghiệp giáo dục, hết dạ bảo ban học trò tới tận những ngày cuối đời. Những người thầy đáng kính ấy sẽ mãi mãi được những học sinh Việt Nam tôn trọng và ngợi ca.
Ngày nay truyền thống “tôn sự trọng đạo” đã có nhiều điều cần phải bàn. Các thầy cô vẫn vậy, vẫn chăm chỉ ngày đêm nghiên cứu, nghiền ngẫm để mang đến cho học sinh những bài học, những tri thức quý giá nhất. Vậy nhưng mà 1 số cô cậu học sinh ko tinh thần được điều đấy, nhiều lần làm thầy cô phiền lòng như thất lễ với giáo viên, xúc phạm họ… Phcửa ải chăng ấy là những lần người ta trót quên đi đạo làm trò hay ấy là hệ quả của 1 cuộc sống chuyển đổi tới ko dừng nhưng mà ở ấy Internet và 1 số dụng cụ khác đã biến thành 1 con dao 2 lưỡi? Xã hội đã, đang và sẽ phê phán những học trò như thế.
Chúng ta đang là những học sinh- những măng non mai sau của quốc gia nên hãy tiếp diễn kế thừa và phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc; cùng góp phần dựng xây quốc gia như 1 cách đáp đền công sức cô thầy.
Bài văn mẫu 3
“Tôn sư trọng đạo” ko chỉ còn là vấn đề đạo đức nhưng mà còn là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của dân chúng ta. Khi nào cuộc sống còn cần tri thức, con người còn tân tiến thì người thầy còn được tôn trọng. Nhưng kiên cố rằng, con người chẳng thể quay trở về với điểm xuất hành với cảnh sống ăn lông ở lỗ được. Thành ra, dù thời gian lịch sử nào, dù xã hội nào “Tôn sư trọng đạo” vẫn là truyền thống hết sức tốt đẹp, và hết sức cấp thiết, cần được tiếp diễn phát huy và giữ giàng. Ấy là nhân tố quan trọng làm nên nền móng đạo đức của xã hội tân tiến.
Nhân dân ta từng có những câu nói hết sức giản dị nhưng mà chứa đựng những ý nghĩa rất thâm thúy về vấn đề Đạo và Thầy. Những câu nói đấy vừa suy tôn người Thầy, vừa nhắc nhở con người phải biết sống cho phải đạo làm người. Thầy là người vạch đường chỉ lối cho mỗi người “Không thầy đố mày làm nên”. Thành ra địa điểm của người thầy được đặt ngang hàng với địa điểm của bác mẹ, “Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy”. Chúng ta vẫn luôn tự nhắc mình:
Muốn sang thì bắc cầu KiềuMuốn con hay chữ thì yêu lấy thầy
Người làm thầy trong bất kỳ xã hội nào luôn được xã hội tôn trọng “nhất tự vi sư, bán tự vi sư”. Do vậy, “tôn sư trọng đạo” ko còn là 1 vấn đề quan niệm sống hay quan niệm về cách cư xử nhưng mà đã biến thành 1 phạm trù đạo đức. Thời xưa Platôn, Aritxtôt, Khổng Tử… từ người thầy đã biến thành những bậc thánh trong lòng học sinh. Ngày nay, người thầy tuy ko có địa điểm tuyệt đối như thế song thầy vẫn là người được xã hội tôn trọng và “nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Dù ở phương Đông hay phương Tây, dù mối quan hệ thầy trò có đồng đẳng tới đâu, thân cận tới đâu thì danh giới thầy trò, địa điểm đáng kính của người thầy vẫn không phải bị mai 1.
Trên thực tiễn, vấn đề “tôn sư trọng đạo” hiện nay đã có nhiều điều đáng phải bàn. Các giáo viên dù phải đứng trước bao lăm gian khổ của cuộc sống vẫn đang ngày đêm lo âu, nghiền ngẫm để truyền thụ cho học trò những kiến thức quý giá nhất. Còn học trò, kế bên những học trò chịu khó ngoan ngoãn, tiến hành đúng đạo làm trò, mến yêu và tôn trọng giáo viên, đã có ko ít bạn chót quên đi đạo nghĩa thầy trò. Những học trò đấy đã vô tình hoặc cố ý vi phạm đạo làm trò, làm đau lòng các giáo viên. Đã có những câu chuyện đau lòng nhưng mà chúng ta ko muốn nói đến như hiện tượng học sinh xúc phạm giáo viên, thất lễ với những người đang ngày đêm bảo ban mình những điều hay lẽ phải, truyền đạt cho mình những tinh hoa kiến thức loài người. Xã hội đã, đang và sẽ tiếp diễn lên án những học trò ấy.
“Tôn sư trọng đạo” là 1 truyền thống văn hoá hết sức tốt đẹp của nhân loại. Nếu trẻ con là tờ giấy trắng thì người cầm cây bút viết lên những tờ giấy trắng đấy những tráng thẳng hàng, rõ nét, rõ chữ nhất chính là giáo viên. Tôn trọng những người giữ vai trò truyền đạt kiến thức loài người cho lứa tuổi sau là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn. Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Để xã hội càng ngày càng tân tiến con người càng ngày càng phải để mắt tới chuyện học hành, tiếp nhận kiến thức. Thành ra, vai trò của người thầy trong xã hội tiên tiến đã chỉnh sửa, từ người truyền đạt kiến thức đã chuyển thành người dẫn dắt học trò tìm ra trục đường tới với kiến thức. Vai trò của người thầy nhiều ít chỉnh sửa nhưng mà địa điểm của người thầy thì không phải sút giảm. Thầy vẫn là thầy và càng ngày càng quan trọng hơn. Vì thế, dù xã hội có đi tới đâu, xã hội đấy vẫn có những người muốn học và vẫn có những người tiến hành nhiệm vụ bảo ban người đi sau. Trong cuộc sống hiện nay, trong khi vấn đề học hành càng ngày càng phức tạp và sự xuống cấp về đạo đức xã hội đang khiến nhiều người có lương tâm bổn phận phải ân cần nghĩ suy thì vấn đề “tôn sư trọng đạo” càng phải tiếp diễn được kế thừa và phát huy hơn nữa.
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống đạo đức hết sức tốt đẹp của dân tộc ta. Đứng trước những hiện tượng đáng nghĩ suy ngày nay về vấn đề đạo đức học đường, chúng ta cần thiết những hoạt động cấp thiết để nhắc nhở mỗi người nhìn lại thái độ và cách xử sự của mình đối với những người làm thầy trong xã hội này. Tôn sư trọng đạo cần phải được ân cần hơn nữa.
Bài văn mẫu 4
Người xưa từng nói :”Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” tức là “1 chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy”. Từ xưa cho tới hiện tại, truyền thống “Tôn sư trọng đạo” đã ăn sâu vào tâm thức mỗi con người Việt Nam, biến thành chuẩn mực đạo đức cho mỗi con người vào mỗi thời đại. Dù có bao biến cố xảy ra, xã hội có chỉnh sửa nhưng mà người thầy vẫn giữ 1 địa điểm long trọng trong cuộc sống của mỗi con người.
Trước hết, “tôn” là tôn trọng, “sư” là thầy, “đạo” là đạo lý, lễ nghĩa nhưng mà thầy răn dạy. Như vậy, “Tôn sư trọng đạo” nghĩa là nói đến sự tôn kính, kính trọng đến những người thầy giáo về những đạo nghĩa nhưng mà thầy đã truyền dạy. Chỉ với 4 từ ngắn gọn nhưng mà người xưa đã gửi gắm vào ấy biết bao lăm trị giá. Câu nói ko chỉ nhắc nhở cho mọi người về truyền thống quý báu đấy, nó còn nhắc nhở những lứa tuổi sau này – những lớp người đi sau cần phấn đấu giữ giàng và bảo toàn toàn vẹn truyền thống của dân tộc. Ấy là 1 truyền thống vô cùng tốt đẹp của con người Việt Nam ta, được lưu truyền qua nhiều lứa tuổi và đến giờ vẫn còn nguyên trị giá.
Khi xưa ta đã bắt gặp những ông đồ dạy chữ, cụ Chu Văn An đã được suy tôn là nhà giáo lớn lao nhất trong lịch sử nước Việt, thì đến giờ, chúng ta có hẳn 1 ngày lễ bự để suy tôn các nhà giáo. Ấy là ngày Hiến chương các Nhà giáo Việt Nam 20-11, là dịp nhưng mà mỗi người học sinh dù ngày nay hay đã từng đều trở về và bộc bạch lòng hàm ơn đến những người đã từng bảo ban mình qua bao 5 tháng. Cô thầy ko sinh thành nhưng mà lại có công dưỡng dục chúng ta nên người. Do vậy, mỗi mùa tri ân tới là mỗi mùa học trò trở về bộc bạch tình thương yêu của mình với những người đã chống chèo con thuyền kiến thức chăm chỉ ngày đêm. Đôi lúc chỉ cần là 1 sự quay về thăm ngôi trường xưa, chỉ cần là 1 cuốn sổ hay 1 lời chúc cũng đủ làm thầy cô vui lắm rồi. Chứng kiến những lớp học sinh mình từng bảo ban lúc xưa đã nên người, thử hỏi thầy cô nào ko thấy lòng mình vui?
Đối với những nhà giáo có công sức lớn bự đến sự tăng trưởng giáo dục, nhà nước đã tặng thưởng những danh hiệu Nhà giáo ưu tú, Nhà giáo dân chúng rất cao quý. Ấy là những phần thưởng xứng đáng dành cho những người có sức hiến dâng bự lao dành cho nền giáo dục, là sự tri ân dành cho những con người đã dành cả cuộc đời mình cho sự nghiệp trồng người.
Làm thầy, ko gì vui hơn là việc nhìn ngắm tầng lớp lứa tuổi học sinh trưởng thành. Do vậy, sự nên người của học trò chĩnh là món quà lớn bự nhất dành cho thầy cô. Việc thi đua phấn đấu học tập tốt, đoàn luyện tốt để dành bông hoa điểm mười cho thầy cô mùa 20-11 là 1 hoạt động vô cùng ý nghĩa nhưng mà mỗi nhà trường đều phát động mỗi mùa tri ân tới. Nhìn ngắm những măng non mai sau của quốc gia phấn đấu vô cùng để dành những bông hoa ưu điểm để dành tặng cô thầy, ấy là thú vui bự nhưng mà bất kì nhà giáo nào cũng muốn mình được tặng.
Tuy nhiên, thời nào cũng có những con sâu làm rầu nồi canh. Không phải bất kỳ khi nào truyền thống “tôn sư trọng đạo” cũng được nói đến 1 cách trân trọng. Xã hội đã chứng kiến rất nhiều sự việc đau lòng xảy ra: học trò vì chếch mếch với thầy giáo đã mạnh tay đánh thầy hay thậm chí là đang tâm giết mổ chết cả những người đã bảo ban mình. Có những em học trò vì sự xốc nổi của tuổi mới bự nhưng mà đã làm những hành vi vô nhân tính, vô đạo đức đối với người thầy nhưng mà đáng đúng ra các em cần phải kính trọng. Trách nhiệm của mỗi chúng ta là phải làm sao để những sự việc đau lòng đấy ko xảy ra nữa, để thầy và trò được trả lại địa điểm vốn có của mình, và người thầy lại có thể biến thành 1 nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý.
Suy cho cùng, truyền thống “Tôn sư trọng đạo” vẫn cần được bảo vệ, giữ giàng và phát huy trong cuộc sống bữa nay và cả ngày mai, biến thành 1 chuẩn mực đạo đức của bất cứ non sông, dân tộc nào. Kính trọng giáo viên, là cách chúng ta bồi đắp thêm cho tâm hồn mình những tình cảm xinh tươi và cao cả nhất.
Bài văn mẫu 5
Nhân dân ta từ nghìn xưa đã có câu:
“Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”
Câu nói đấy trình bày truyền thống tôn sư trọng đạo nhưng mà dân chúng ta đã lưu giữ từ đời này nhắm mắt xuôi tay khác. Mỗi lớp lứa tuổi lại có những cách riêng để giữ giàng đạo lý tốt đẹp này. Và cho tới tận hiện nay, nó vẫn còn nguyên vẹn những trị giá tốt đẹp, làm ngời sáng lên vẻ đẹp phẩm giá của những người dân đất Việt.
“Tôn sư” có tức là tôn trọng, kính trọng thầy, cô, những người đã có công sức truyền dạy cho mình những tri thức, những đạo lý tốt đẹp trong cuộc sống. “Trọng đạo” có tức là coi trọng những đạo lý, những điều tốt đẹp được lưu giữ, quảng bá trong cuộc sống. Nói cách khác, “tôn sư trọng đạo” là đạo lý trình bày sự tôn kính, tôn trọng những người thầy, những người tập huấn, nuôi dưỡng kiến thức của loài người. Cùng lúc, nó cũng đề cao vai trò, vẻ đẹp phẩm giá và công sức của những người thầy.
“Tôn sư trọng đạo”, kính trọng thầy cô ko chỉ là 1 đạo lý, 1 truyền thống tốt đẹp của dân tộc nhưng mà nó còn là 1 thước đo bình chọn phẩm giá của mỗi con người. Bởi người thầy, hay nghề giáo trong bất kỳ 1 thời đại, 1 non sông cũng đều đóng những vai trò hết sức quan trọng. Người thầy là những người truyền thụ cho chúng ta những tri thức, những đạo lý để ta dần hoàn thiện mình hơn cả về trí óc lẫn tâm hồn. Mỗi con người bự lên, kế bên sự bảo ban của gia đình thì công sức của những người thầy cũng hết sức bự lao. Họ cũng theo sát chúng ta trong suốt những công đoạn trước tiên và quan trọng của cuộc đời. Họ giúp ta hoàn thiện những phần còn thiếu, giúp ta khai thác những năng lực chưa được biểu thị và nhiều hơn thế nữa. Có nhẽ thành ra nhưng mà người xưa đã có câu dạy rằng:
“Không thầy đố mày làm nên.”
Đặc trưng là trong nhịp sống chỉnh sửa ngày nay, trong khi hệ thống tri thức tại các ngành học từ mẫu giáo tới đại học đang ngày 1 đổi mới, ngày 1 phong phú hơn thì bản thân những người thầy cũng phải ko dừng đổi mới bí quyết giảng dạy, đổi mới tri thức để bắt kịp với tiến độ ấy. Những thứ họ làm lặng thầm thôi nhưng mà lại có ý nghĩa hết sức bự đối với các lứa tuổi học trò. Bởi từ chính những nhiệt huyết của các thầy, các cô, thì học trò mới có được 1 nền móng tri thức kiên cố, để bắt kịp với những sự chỉnh sửa của xã hội. Người ta vẫn thường nói nghề giáo như những người lái đò tảo tần, chăm chỉ đưa hết lứa tuổi học trò này tới lứa tuổi học trò khác cập bến kiến thức.
Nếu đánh mất đi đạo lý quý báu đấy, chẳng khác nào chúng ta phủ nhận đi công sức của thầy cô, tự biến mình thành những kẻ bội ơn, những kẻ qua cầu rút ván…
Tại Việt Nam, đạo lý tôn sư trọng đạo được giữ giàng và phát huy như 1 truyền thống quý báu. Hằng 5 có ngày 20 tháng 11 là ngày Nhà giáo Việt Nam, ngày để suy tôn những người có công “trồng người”. Lịch sử Việt Nam đã có ko ít những người thầy mẫu mực như Chu Văn An, Nguyễn Đình Chiểu hay Người thầy bự của dân tộc Hồ Chí Minh… Họ đã tập huấn ra biết bao lứa tuổi người tài cho quốc gia. Lòng tôn sư trọng đạo chẳng hề là những món quà vật chất, đôi lúc nó chỉ là những lời chúc chân tình, những cử chỉ lễ độ hay những lời hỏi thăm thân tình. Những điều dễ dãi ấy cũng đủ để mối quan hệ thầy trò thêm thân tình, gắn kết.
Tuy nhiên, thực tiễn ngày nay vẫn còn rất nhiều những trường hợp thụ động, nông nổi đánh mất đi đạo lý tốt đẹp đấy. Có nhiều trường hợp học trò thất lễ với thầy cô, có những lời nói và hành động xúc phạm đến sức khỏe và danh dự của thầy cô. Đi xa hơn nữa, chắc hẳn chúng ta đã được tin báo đưa tin về những trường hợp học sinh bạo hành, thậm chí là giết mổ thầy giáo chỉ vì những phút nông nổi. Những trường hợp đấy cần được ân cần nhiều hơn để giúp họ có nhận thức đúng mực hơn về cách sống.
Bản thân tôi cũng có những người thầy trong cuộc đời của mình. Tôi luôn trân trọng và kính phục họ với tài năng và nhiệt huyết. Với tôi họ là những tấm gương nhưng mà tôi cần noi theo. Và điều nhưng mà tôi luôn làm là phấn đấu hết mình vươn đến thành công, vì sự thành công của tôi là lời cảm ơn thật tình nhất đối với họ.
“Tôn sư trọng đạo” sẽ luôn là đạo lý, là truyền thống quý báu nhưng mà mỗi chúng ta đều phải có tinh thần để giữ giàng và phát huy nó.
Bài văn mẫu 6
Từ xưa, dân chúng ta đã coi trọng địa điểm của người thầy trong xã hội. Có biết bao câu ca dao, phương ngôn trình bày truyền thống tôn sư trọng đạo, tỉ dụ như: Nhất tự vi sư, bán tự vi sư; Không thầy đố mày làm nên; Muốn sang thì bắc cầu kiều, Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy. Theo quan niệm của Nho giáo thì địa điểm người thầy được đề cao chỉ sau vua và trên cả bác mẹ (quân, sư; phụ). Truyền thống tôn sư trọng đạo hiện nay vẫn được dân chúng ta giữ giàng và phát huy, tuy bề ngoài đã có nhiều chỉnh sửa.
Vậy thế nào là tôn sư trọng đạo ? Tôn là suy tôn, kính trọng; sư là thầy, là người làm nghề dạy học; trọng là coi trọng, đề cao; đạo là đạo học, là đạo đức, lễ nghĩa. Dân tộc Việt Nam nghèo nhưng mà có ý thức hiếu học. Tiên tổ chúng ta thuở trước đã có nhận thức rất đúng mực rằng: Ngọc bất trác bất thành khí; Nhân bất học bất tri lý (Ngọc ko mài ko sáng, người ko học thì ko biết thế nào là lí lẽ phải, trái, đúng, sai). Thành ra muốn nên người thì phải học hành chữ nghĩa và đạo lý thánh hiền. Nhiều nhà nghèo ko đủ cơm ăn, áo mặc vẫn phấn đấu cho con đi học. Những gương sáng về ý thức hiếu học như Mạc Đĩnh Chi, Nguyễn Hiền, Lương Thế Vinh, Lê Quý Đôn, Nguyễn Khuyến… mãi mãi lưu truyền hậu thế.
Trên khắp quốc gia Việt Nam, có những vùng lừng danh là đất học với truyền thống học hành, đỗ đạt qua nhiều đời như Kinh Bắc, Thăng Long, Hải Dương, Hà Nam, Nam Định, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Nam, Thừa Thiên – Huế… với những dòng tộc lừng danh mang lại quang vinh cho quê hương, quốc gia.
5 1070, dưới thời Lý, trung tâm giáo dục bự nhất cùng lúc cũng là trường Đại học trước tiên của nước ta được thành lập, gọi là Quốc Tử Giám đặt ở đế đô Thăng Long, là nơi tập huấn ra những thiên tài dùng cho cho các triều đại vua chúa. Tới 5 1236, nghĩa là 10 5 sau lúc nhà Trần cầm quyền thay thế nhà Lý, Quốc Tử Giám được đổi tên thành Quốc Tử Viện, ko chỉ bảo ban con em vua chúa nhưng mà còn mở mang cho con em các quan trong triều vào học. Tới 5 1253, các Nho sĩ trong nước cũng được theo học tại đây. Dưới thời Trần, trường học được mở ra khắp nơi để phục vụ nhu cầu học tập của con em dân chúng. Chỉ tiêu giáo dục thời gian này là nhằm tập huấn những người có đủ tài đức theo quan niệm phong kiến để dùng cho cho chính quyền của nhà vua, có tài kinh bang tế thế và lãnh đạo đấu tranh bảo vệ quốc gia. Truyền thống tôn sư trọng đạo thấm nhuần trong đời sống ý thức của dân tộc Việt. Ngay cả các bậc vua chúa cũng vậy. Nhiều bậc quân vương đã tỏ ra rất trọng thị những người thầy tài cao đức bự, kính cẩn vời vào trong cung để bảo ban các hoàng tử, công chúa.
Chu Văn An (1292 – 1370) ko theo trục đường khoa cử đỗ đạt làm quan, nhưng mà ở nhà mở trường dạy học. Ông lừng danh khắp nước về đức độ và tri thức thông thái. 1 số học sinh của Chu Văn An đã đỗ đạt cao, làm quan đầu triều như Phạm Sư Mạnh, Lê Quát… nhưng mà vẫn 1 lòng kính phục thầy; mỗi lần đến thăm đều kính cẩn chắp tay cảm tạ thầy. 5 1325, thầy Chu Văn An được triệu vào cung bảo ban các hoàng tử, sau ấy nhận chức Tế tửu nhà Thái học, tức Hiệu trưởng trường Quốc Tử Giám. Sau lúc ông mất, để tỏ lòng kính trọng và hàm ơn, vua Trần Nghệ Tông đã suy tôn Chu Văn An là quốc sư, ban cho ông biệt hiệu là Văn Trinh và thờ ở Văn Miếu.
Dưới thời Lê sơ, triều đình phong kiến có 1 bước tiến vượt trội về mặt khuyến khích, tổ chức học tập, thi cử để phát hiện, tập huấn thiên tài. Tới thời Lê Thánh Tông, việc chọn người có học thành chỉ tiêu của thi cử. Trong 1 bài chiếu, nhà vua viết: Muốn có thiên tài, trước nhất phải chọn người có học, phải chọn người có học thì thi cử là đầu… Ta nói theo chí tiên quân, muốn cầu được hiền tài để thỏa lòng mong chờ. Trong Bài kí đề danh tấn sĩ khoa Nhâm Tuất, niên hiệu Đại Bảo thứ 3 do tấn sĩ Thân Nhân Trung biên soạn theo sắc dụ của vua Lê Hiển Tông có đoạn khẳng định: Hiền tài là nguyên khí của non sông. Nguyên khí thịnh thì thế nước mạnh, rồi lên cao, nguyên khí suy thì thế nước yếu, rồi xuống thấp. Vì thế các đấng thánh đế minh vương chẳng người nào ko lấy việc bồi dưỡng thiên tài, kén chọn kẻ sĩ, vun trồng nguyên khí làm việc trước tiên. Kẻ sĩ quan hệ với non sông trọng đại như thế, do vậy quý trọng kẻ sĩ ko biết thế nào là cùng. Đã yêu quý cho khoa danh, lại đề cao bằng tước trật. Ban ân rất bự nhưng mà vẫn cho là chưa đủ. Lại nêu tên ở tháp Nhạn, ban danh hiệu Long hổ, bày tiệc Văn hỉ. Triều đình mừng được người tài, ko có việc gì ko làm tới mức cao nhất. Các vị đỗ tấn sĩ của từng khoa thi được trân trọng khắc tên vào bia đá dựng ở nhà bia Văn Miếu để lưu danh muôn thủa. Thân Nhân Trung giảng giải rõ việc dựng bia chẳng hề là chuyện chuộng văn suông, ham tiếng hão nhưng mà là 1 phương thức để củng cố mệnh mạch cho nhà nước. Ấy cũng là kế sách thu phục và sử dụng hiền tài dài lâu của các bậc minh chủ.
Ngày xưa, nội dung giáo dục trong nhà trường liên kết chặt chẽ đức dục với trí dục. Việc dạy chữ song song với việc dạy lễ nghĩa, nghĩa là các mối quan hệ trong gia đình và ngoài xã hội; cách ăn mặc, đi đứng, cư xử đúng đắn, đúng lý lẽ, luân lý phong kiến. Tiên học lễ, hậu học văn. Kế bên ấy, nhà trường phong kiến cũng coi trọng việc khơi dậy ý thức hiếu học và vẽ ra mai sau tươi sáng để khuyến khích, cổ vũ trò học tập, để ngày mai phát triển thành người có lợi cho gia đình và xã hội. Thái độ hiếu học ấy hình thành truyền thống tôn sư trọng đạo. Ở làng xã ngày xưa, ông đồ, thầy đồ, giáo học… thường được nhân dân tôn trọng và tin cậy hỏi quan điểm trong mọi việc bự bé.
Trong thời đại hiện nay, truyền thống giáo dục và truyền thống tôn sư trọng đạo có từ nghìn xưa được coi là nền móng để xây dựng 1 nền giáo dục mới xã hội chủ nghĩa, vừa giữ được bản sắc dân tộc, vừa giải quyết được đề nghị cách mệnh. Ngành Giáo dục luôn được nhà nước ân cần đầu cơ, tăng trưởng và vai trò của các giáo viên vẫn được bình chọn cao. Nghề dạy học là nghề trồng người để phục chuộc lợi ích dài lâu (vì ích lợi trăm 5) của dân tộc, quốc gia. Vai trò của người thầy là hết sức quan trọng, thành ra nhưng mà xã hội suy tôn nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 – 11 hàng 5 đều được diễn ra trọng thể, ấy cũng là biểu lộ của truyền thống tôn sư trọng đạo.
Ở tất cả các ngành học, nhà trường vẫn tuân thủ nguyên lý giáo dục Tiên học lễ, hậu học văn, ko chỉ dạy tri thức toàn diện cho học trò nhưng mà còn dạy đạo đức, dạy đạo lý làm người. Đối với việc tăng lên trình độ học thức, tạo nên tư cách và tạo lập sự nghiệp của học trò, vai trò của người thầy nhiều lúc có thuộc tính quyết định. Ngành Giáo dục và Huấn luyện đã có những đóng góp lớn bự cho sự nghiệp tăng trưởng và xây dựng quốc gia giàu mạnh, xã hội công bình, tân tiến.
Truyền thống hiếu học, truyền thống tôn sư trọng đạo của dân tộc ta cần được tiếp nhận có thông minh và phát huy hơn nữa trong công đoạn lịch sử mới hội nhập với toàn cầu. Trên trục đường học thức đầy khó khăn, thách thức, giáo viên vừa là người dẫn đường chỉ lối, vừa là người bạn đi cùng thân thiện của mỗi chúng ta.
Bài văn mẫu 7
Comenxki- 1 nhà giáo dục, nhà hoạt động nhân bản lớn lao người Séc đã nói rằng: “Nghề giáo là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, dưới ánh mặt trời ko có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học”, để suy tôn nghề giảng dạy, cùng lúc gián tiếp nêu bật lên sự đáng quý, đáng trọng của những con người làm nghề giáo, những người cả đời lái những chuyến đò đưa học trò tới bờ bến của kiến thức. Ở Việt Nam ta truyền thống tôn sư trọng đạo đã có từ nghìn đời nay, biến thành 1 chuẩn mực đạo đức, 1 lối xử sự tốt đẹp nhưng mà mỗi 1 con người đều phải ghi nhớ ko quên. Mỗi lứa tuổi con em đều được cha ông nhắc nhở rằng “1 ngày làm thầy cả đời làm cha”, thầy cô chính là người cha người mẹ thứ 2, nhưng mà chúng ta phải mến thương, kính trọng bằng hết tầm lòng, ko khác gì những người nhà cật ruột trong gia đình, góp phần giữ giàng và phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc.
“Tôn sư” nghĩa là tôn trọng, kính mến, và có tấm lòng hàm ơn với những người làm thầy, làm cô, bất kể là họ đã từng hay chưa từng bảo ban chúng ta. Còn “trọng đạo” có tức là coi trọng, đặt những lời giáo viên truyền đạt ở trong lòng để ngẫm nghĩ, suy xét, xem trọng đạo lý làm người, giữ chuẩn mực đạo đức, đối xử với thầy cô đúng lý lẽ lễ nghĩa, ko được có những hành động láo xược, thiếu đạo đức. Biểu hiện rõ nét của truyền thống tôn sư trọng đại trong xã hội hiện nay, chính là sự chăm ngoan, lễ độ, kính thầy yêu bạn của các lứa tuổi học trò. Các em học trò tham dự giờ học 1 cách nghiêm chỉnh, hăng hái xây dựng bài vở, đạt kết quả tốt để làm vui lòng giáo viên, đền đáp lại những gì nhưng mà người thầy cô giáo đã truyền dạy. Tôn trọng lời thầy cô bảo ban, hết dạ giúp sức thầy cô trong công việc giảng dạy, ân cần thầy cô giống như người nhà thiết của mình. Kế bên ấy vào những ngày lễ tết, đặc thù là ngày nhà giáo Việt Nam, để suy tôn nghề giáo và lòng hàm ơn của mình, các lứa tuổi học trò luôn có truyền thống thăm hỏi, tặng quà, chúc mừng giáo viên của mình. Thậm chí có người đã ra trường gần 20 5, nhưng mà ko 5 nào quên về thăm lại giáo viên cũ, ôn lại chuyện xưa 1 cách đầy trân trọng và mến thương.
Truyền thống tôn sư trọng đạo là truyền thống hết sức tốt đẹp của dân tộc, đã biến thành nét văn hóa rực rỡ trong phong tục tập quán. Từ thuở xa xưa, đặc thù là nước ta dưới tác động thâm thúy và mạnh bạo của nền Nho học đã có quan niệm về 3 địa điểm có vai trò đặc thù quan trọng trong xã hội đấy là “Quân-Sư-Phụ”, tức đứng đầu là bậc cửu ngũ chí tôn, sau ấy là địa điểm của người thầy và rốt cục chính là người cha. Như vậy địa điểm của người thầy chỉ xếp sau vua, nhận đủ mọi sự tôn trọng, kính mến từ những người khác trong xã hội, họ được coi là tấm gương sáng, là “khuôn vàng thước ngọc” để bình chọn các chuẩn mực đạo đức trong xã hội. Người thầy vào vai trò hết sức quan trọng trong việc xây dựng quốc gia, là người trực tiếp bồi dưỡng tập huấn các thiên tài cho non sông, chính thành ra xã hội lại càng tin cậy vào tư cách, đạo đức và tu dưỡng của bậc làm thầy. Do vậy, nên để biến thành 1 người thầy giáo trong xã hội xưa được nhiều người kính trọng, thì họ cũng phải tự đặt ra cho mình những luật lệ, nền nếp nghiêm cẩn, tác phong đứng đắn, để ko phụ lòng mong mỏi của quốc gia, dân chúng cùng lúc làm tấm gương sáng cho học sinh noi theo, mong có ngày trò giỏi hơn thầy. Không chỉ vậy, lời nói của người thầy trong xã hội cũ hết sức có sức tác động, việc được xúc tiếp giao lưu với những con người được coi là biểu trưng, khuôn mẫu của tư cách và đạo đức khiến người ta hết sức vinh hạnh và quý trọng. Đặc trưng, giữa thầy và trò luôn có sự phân biệt rành mạch tôn ti, người thầy có quyền nặng lời trách mắng, xử phạt nếu học trò vi phạm, yếu kém nhưng mà học trò thì phải răm rắp nghe theo, lệnh thầy có nhẽ chỉ kém lệnh của thiên tử, sức nặng của truyền thống “tôn sư trọng đạo” vào thời này được biểu thị hết sức rõ ràng.
Ngày nay xã hội có nhiều thay đổi, vị thế của thầy và trò càng ngày càng được kéo gần, người thầy vẫn vào vai trò truyền đạt kiến thức như bao đời nay, thế nhưng mà ngôn ngữ và địa điểm xã hội thì ko giống như trong xã hội cũ, nghề giáo biến thành 1 nghề như bao nghề khác. Thế nhưng mà truyền thống tôn sư trọng đạo thì vẫn không phải chỉnh sửa trong tinh thần hệ của dân tộc ta, và những người làm nghề giáo cũng vẫn giữ được những phẩm cách, tư chất của người làm thầy ko chỉ truyền đạt tri thức nhưng mà còn là tấm gương sáng về tư cách, đạo đức cho lớp học sinh noi theo. Tuy nhiên cộng với sự tăng trưởng của xã hội, sự chi phối của tiền quyền, sự mai 1 của truyền thống tôn sư trọng đạo trong 1 số con người, sự xuống cấp của đạo đức đã làm cho vai trò và địa điểm của người thầy, người cô trong xã hội ko còn được xem trọng như trước. Có nhẽ chúng cũng nhiều ít nghe hoặc chứng kiến những sự việc đáng tiếc như học trò hành hung, đe dọa, thử thách, thậm chí là dọa giết mổ cả người thầy người cô của mình chỉ vì những lý do ko đâu, chỉ vì sự xốc nổi của tuổi xanh nhưng mà ko màng đến luân thường đạo lý. Còn các bậc phụ huynh lại càng chứng tỏ sự thiếu hiểu biết của mình lúc bao che những hành vi sai lầm của con em, đổ lỗi cho thầy cô giáo, coi họ chỉ là những người làm thuê ăn lương, chỉ được quyền dạy chứ ko có quyền trách phạt. Điều ấy đã dẫn đến những hệ lụy vô cùng gian nguy, là tạo cho con em những tư tưởng ko tôn trọng thầy cô, ỷ vào sự che chở của bác mẹ, đánh mất đi truyền thống tôn sư trọng đạo tốt đẹp của dân tộc, rốt cục là bác mẹ đã ko bảo ban được con cái, cũng ko để cho thầy cô uốn nắn. Hậu quả là biến 1 bộ phận các em học trò thành lớp người vừa thiếu hụt kiến thức lại vừa thiếu hụt cả tư cách và phẩm giá đạo đức, hết sức nguy hại cho xã hội. Còn đối với người thầy cô giáo, sự suy đồi về tư cách và đạo đức của 1 số thầy cô đã mang đến những tác động hết sức thụ động cho nghề nhà giáo, có lúc nào nhưng mà người ta lại thấy 1 cô giáo dùng ma túy, 1 người thầy xâm hại học trò, rồi những người thầy người cô hành hung học trò của mình 1 cách gian ác chỉ vì sự hot giận nhất thời… Những điều ấy đã đánh mất niềm tin của học trò, phụ huynh và cả xã hội về tư cách và đạo đức của người thầy, thứ vốn được coi như “khuôn vàng thước ngọc” từ bao đời nay. Kế bên ấy sự thiếu hụt tri thức, chậm rì rì trong việc cập nhập chuyên môn, yếu kém trong nghiệp vụ, sự chây lười trong hoạt động dạy và học đã khiến các em học trò cảm thấy chán nản trong học tập, hình tượng người thầy truyền dạy tri thức từ ấy cũng dần phát triển thành phai mờ trong lòng các em học trò. Cuối cùng là thái độ của xã hội đối với người thầy và cả ngành giáo dục đôi lúc còn quá phiến diện và tầm nhìn eo hẹp, biết 1 nhưng mà ko biết 2. Trong thời buổi lên ngôi của facebook và truyền thông, thì chỉ 1 clip nho bé hoặc 1 tin tức giật gân về người thầy cô giáo hoặc ngành giáo dục cũng khiến dân tình đổ xô vào bình luận, người đủ tầm suy xét nhìn sự thực thì ít, thế nhưng mà những kẻ lù mù, thích chửi bới thì đông hơn cả quân Mông, gây nên những hiệu ứng thụ động trong số đông. Điều ấy cũng khiến cho những người làm nghề giáo phải gánh chịu nhiều sức ép, thậm chí ko còn khẩn thiết với nghề, từ ấy những quyết tâm cải thiện giáo dục của nhà nước cũng phát triển thành gian khổ hơn.
Từ những điều tôi thể hiện ở trên, mong rằng mỗi chúng ta dù là học trò, phụ huynh hay là bất cứ 1 người nào trong xã hội cần thiết nghĩ suy đúng mực về nghề nhà giáo, nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Ngày bữa nay chúng ta ko chỉ tiếp diễn giữ vững và phát huy truyền thống tôn sư trọng đạo nhưng mà còn phải quyết tâm bảo vệ những người thầy người cô đáng kính của chúng ta khỏi những ảnh hưởng thụ động của xã hội, để họ có thể tiếp diễn hiến dâng, tiếp diễn mài miệt với phấn bảng với con thuyền kiến thức của mình, đóng góp cho quốc gia.
Bài văn mẫu 8
Nhân dân ta từng có những câu nói hết sức giản dị nhưng mà chứa đựng những ý nghĩa rất thâm thúy về vấn đề Đạo và Thầy. Những câu nói đấy vừa suy tôn người Thầy, vừa nhắc nhở con người phải biết sống cho phải đạo làm người. Thầy là người vạch đường chỉ lối cho 1 người “Không thầy đố mày làm nên”. Thành ra địa điểm của người thầy được đặt ngang hàng với địa điểm của bác mẹ, “Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy”. Chúng ta vẫn luôn tự nhắc mình: “Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”.
Người làm thầy trong bất kỳ xã hội nào luôn được xã hội tôn trọng “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”. Do vậy, “tôn sư trọng đạo” ko còn là 1 vấn đề quan niệm sống hay quan niệm về cách cư xử nhưng mà đã biến thành 1 phạm trù đạo đức. Thời xưa Platôn, Aritxtôt, Khổng Tử… từ người thầy đã biến thành những bậc thánh trong lòng học sinh. Ngày nay, người thầy tuy ko có địa điểm tuyệt đối như thế song thầy vẫn là người được xã hội tôn trọng và “nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Dù ở phương Đông hay phương Tây, dù mối quan hệ thầy trò có đồng đẳng tới đâu, thân cận tới đâu thì danh giới thầy trò, địa điểm đáng kính của người thầy vẫn không phải bị mai 1.
Trên thực tiễn, vấn đề “tôn sư trọng đạo” hiện nay đã có nhiều điều đáng phải bàn. Các giáo viên dù phải đứng trước bao lăm gian khổ của cuộc sống vẫn đang ngày đêm lo âu, nghiền ngẫm để truyền thụ cho học trò những kiến thức quý giá nhất. Còn học trò, kế bên những học trò chịu khó ngoan ngoãn, tiến hành đúng đạo làm trò, mến yêu và tôn trọng giáo viên, đã có ko ít bạn chót quên đi đạo nghĩa thầy trò. Những học trò đấy đã vô tình hoặc cố ý vi phạm đạo làm trò, làm đau lòng các giáo viên. Đã có những câu chuyện đau lòng nhưng mà chúng ta ko muốn nói đến như hiện tượng học sinh xúc phạm giáo viên, thất lễ với những người đang ngày đêm bảo ban mình những điều hay lẽ phải, truyền đạt cho mình những tinh hoa kiến thức loài người. Xã hội đã, đang và sẽ tiếp diễn lên án những học trò ấy. Nếu trẻ con là tờ giấy trắng thì người cầm cây bút viết lên những tờ giấy trắng đấy những tráng thẳng hàng, rõ nét, rõ chữ nhất chính là giáo viên. Tôn trọng những người giữ vai trò truyền đạt kiến thức loài người cho lứa tuổi sau là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn. Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Tôn sư trọng đạo là 1 truyền thống đạo đức hết sức tốt đẹp của dân tộc ta. Đứng trước những hiện tượng đáng nghĩ suy ngày nay về vấn đề đạo đức học đường, chúng ta cần thiết những hoạt động cấp thiết để nhắc nhở mỗi người nhìn lại thái độ và cách xử sự của mình đối với những người làm thầy trong xã hội này. Tôn sư trọng đạo cần phải được ân cần hơn nữa.
Để xã hội càng ngày càng tân tiến con người càng ngày càng phải để mắt tới chuyện học hành, tiếp nhận kiến thức. Thành ra, vai trò của người thầy trong xã hội tiên tiến đã chỉnh sửa, từ người truyền đạt kiến thức đã chuyển thành người dẫn dắt học trò tìm ra trục đường tới với kiến thức. Vai trò của người thầy nhiều ít chỉnh sửa nhưng mà địa điểm của người thầy thì không phải sút giảm. Thầy vẫn là thầy và càng ngày càng quan trọng hơn. Vì thế, dù xã hội có đi tới đâu, xã hội đấy vẫn có những người muốn học và vẫn có những người tiến hành nhiệm vụ bảo ban người đi sau. Trong cuộc sống hiện nay, trong khi vấn đề học hành càng ngày càng phức tạp và sự xuống cấp về đạo đức xã hội đang khiến nhiều người có lương tâm bổn phận phải ân cần nghĩ suy thì vấn đề “tôn sư trọng đạo” càng phải tiếp diễn được kế thừa và phát huy hơn nữa.
Bài văn mẫu 9
Hiếu học là một trong những đức tính nổi bật của người Việt chúng ta. Chẳng thế mà người thầy luôn được suy tôn trong xã hội. Cha ông ta luôn nhắc nhở con cháu rằng “nhất tự vi sư 3́n tự vi sư” (một chữ cũng là thầy nửa chữ cũng là thầy) hay “ko thầy đố mày làm nên”. Công sức người thầy được sánh ngang hàng với công ơn cha mẹ “cơm cha áo mẹ chữ thầy”. Vì thế “ tôn sư trọng đạo” cũng trở thành truyền thống văn hóa tốt đẹp của người Việt Nam, và truyền thống ấy vẫn luôn được các thế hệ học trò trân trọng, giữ gìn và phát huy.
Tôn sư là tôn trọng, kính yêu, biết ơn người làm thầy. Thầy cô chính là những người chèo lái con đò kiến thức đưa học trò cập bến bờ cuộc sống, đến với kho tri thức vô tận của nhân loại, đến mai sau hạnh phúc và dạy cho ta đạo lí, nhân cách để ta làm người trong xã hôi. Vì vậy chúng ta phải luôn ghi nhớ công ơn người thầy, phải sống sao cho phải đạo làm người.
Trọng đạo là coi trọng đạo lí làm người, coi trọng nghề dạy học, coi trọng lời thầy cô dạy dỗ.
Tôn sư trọng đạo là quý trọng thầy dạy, luôn khắc ghi lời thầy cô, luôn chăm lo học tập trau dồi kiến thức, rèn luyện đạo đức để trở thành người có ích cho xã hội, làm giàu cho quê hương đất nước.
“Tôn sư trọng đạo” đã trở thành truyền thống tốt đẹp của đạo học Việt Nam. Truyền thống tốt đẹp ấy đã được dân chúng ta kế thừa và phát huy trong cuộc sống ngày nay. Dù là ở đâu, ở thời đại nào thì nghề dạy học vẫn luôn được coi trọng và người thầy vẫn luôn được tin tưởng, mến yêu vì những cống hiến, những tâm huyết, những hi sinh thầm lặng của họ cho “sự nghiệp trồng người”. Người thầy được suy tôn thì nghề dạy học cũng được coi trọng. chẳng phải tình cờ nhưng mà giáo dục lại được coi là quốc sách bậc nhất của nước ta, và cũng đâu phải ngẫu nhiên mà ngày 20-11 hằng 5 lại biến thành ngày hiến chương các nhà giáo. Hình ảnh các bậc phụ huynh, tặng hoa thầy cô giáo của con, học sinh cũ trở lại thăm trường, thăm các thầy cô giáo cũ trong ngày này đã trở nên quen thuộc với chúng ta. Và đây cũng là một minh chứng cho thấy truyền thống “tôn sư trọng đạo” của dân tộc ta. Từ đạo “lí tôn sư trọng đạo” ngày nay đã gắn liền với tư tưởng “trồng người” của Chủ tịch Hồ Chí Minh. “Tôn sư trọng đạo” ở đây ko đơn thuần chỉ là đạo lí, tình cảm nhưng mà đã trở thành động lực sức mạnh, hành động cách mệnh đưa quốc gia tiến lên sánh vai các cường quốc 5 châu. Ấy là nét mới của truyền thống tôn sư trọng đạo trong cuộc sống ngày nay của dân chúng ta.
Tuy nhiên, trên thực tiễn, vấn đề “tôn sư trọng đạo” hiện nay đã có nhiều điều đáng phải bàn. Bên cạnh các nhà giáo tâm huyết với nghề, mến thương học trò thì cũng có những người ko yêu nghề, mến trẻ mà chỉ đơn thuần coi nghề dạy học là kế sinh nhai, 3́n chất xám, 3́n điểm, xúc phạm nhân phẩm của học sinh. Và học trò, kế bên những học trò chịu khó ngoan ngoãn, tiến hành đúng đạo làm trò, mến yêu và tôn trọng giáo viên, thì cũng có ko ít bạn cãi lời thầy cô, thậm chí là xúc phạm danh dự, nhân phẩm nhà giáo, làm đau lòng các giáo viên. Đối với những hành vi tiêu cực như vậy, chúng ta phải kịch liệt lên án và 3̀i trừ. Tôn trọng thầy cô là biểu lộ của tình yêu kiến thức, của lòng ham học hỏi, của ý chí và khát vọng vươn lên cuộc sống tốt đẹp hơn. Thành ra “tôn sư” ko chỉ là vấn đề tôn trọng, mến yêu người làm nghề dạy học nhưng mà còn là biểu lộ của tình yêu kiến thức, biểu lộ của tân tiến, tân tiến. “Đạo” cũng ko chỉ ngừng lại ở đạo làm trò, ở những bề ngoài, thái độ xử sự với người thầy nhưng mà còn là cả vấn đề đạo đức xã hội. Ấy là đạo làm người, là đạo học ở đời. Trọng đạo là coi trọng sự hiểu biết, coi trọng ý thức ham học hỏi, đề cao truyền thống ham học.
Hiện nay, giáo dục có nhiều đổi mới, trong đó có sự thay đổi về vai trò của người thầy và nghề dạy học. Tuy vậy, nhưng mà vị trí của người thầy vẫn vô cùng quan trọng. Trong lúc cuộc sống mới ngày càng kéo theo nhiều vấn đề phúc tạp, đặc biệt là sự xuống cấp về vấn đề đạo đức chúng ta càng phải cố gắng kế thừa và phát huy những truyền thống tốt đẹp của dân tộc, trong đó có truyền thống “tôn sư trọng đạo”.
Bài văn mẫu 10
Dân tộc ta có truyền thống tôn sư trọng đạo. Ấy là 1 truyền thống tốt đẹp của 1 dân tộc văn hiến và hiếu học. Từ xa xưa đã có câu ca:
Muốn sang thì bắc cầu kiềuMuốn con hay chữ thì yêu lấy thầy
Hoặc sâu sắc hơn, cha ông ta cũng từng nhắc con cháu: Nhất tự vi sư, bán tự vi sư (1 chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy).
Tôn sư là đề cao, suy tôn, coi trọng người thầy. Tại sao vậy? Người thầy dạy chữ, dạy tri thức cho ta, mang đến cho ta những hiểu biết để ta sống tốt hơn, có lợi hơn. Người thầy lại dạy ta đạo lí, tư cách để ta biết làm người trong xã hội. Vai trò người thầy là vô cùng quan trọng, chẳng thể thiếu đối với bất kỳ 1 non sông, dân tộc nào. Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói: “1 dân tộc dốt là 1 dân tộc yếu”. Thế thì sao lại ko suy tôn, đề cao người thầy? Đây là suy tôn 1 con người đã góp phần mang lại ích lợi cho cả 1 dân tộc. Sự suy tôn này xuất hành từ công dụng cao quý và bổn phận bự lao của người thầy. Trọng đạo là gì? Trong kết câu 2 vế hợp lý tôn sư/trọng đạo, nếu tôn sư là suy tôn người thầy thì trọng đạo là coi trọng nghề dạy học. Đạo ở đây là đạo làm thầy, là nghề dạy học. Nghề dạy học là nghề đáng được coi trọng vì thành phầm nó tập huấn ra chính là con người, như người nào ấy đã nói: “Trong các nghề thì nghề dạy học là nghề cao quý nhất”. Nhân dân ta “trọng đạo” chính là trọng cái nghề “trồng người” cao quý đấy, cũng như họ đã suy tôn người thầy là những “kĩ sư tâm hồn”.
Tôn sư trọng đạo hàm chứa 1 ý nghĩa thâm thúy. Trước hết, ấy là sự nghĩ suy nhìn nhận đúng mực và tân tiến của dân chúng ta về 1 nghề đáng được coi trọng và 1 con người đáng được suy tôn. Nó chứng tỏ dân tộc ta là 1 dân tộc văn hiến và hiếu học, bởi coi trọng nghề dạy học là 1 biểu lộ thâm thúy của 1 dân tộc văn hiến và suy tôn người thầy là chứng cứ hùng hồn của 1 dân tộc hiếu học. Nhhài lòng nghĩa sâu xa của tôn sư trọng đạo chính là nó gắn bó khăng khít với sự nghiệp trồng người để tăng lên dân trí, tập huấn nhân công. bồi dưỡng nhân công; bồi dưỡng thiên tài khiến cho dân giàu nước mạnh, xã hội tăng trưởng tốt đẹp. Xưa, cha ông ta đã nói “hiền tài là nguyên khí non sông”; nay, ta lại khẳng định “giáo dục tập huấn là quốc sách bậc nhất” – những điều ấy chẳng thể không phù hợp tới truyền thông tôn sư trọng đạo của dân tộc ta. Tôn sư trọng đạo đã biến thành 1 đạo lí, 1 truyền thống tốt đẹp của dân chúng ta chính là như thế. Nó là sức mạnh ý thức, tình cảm bự lao và vững bền của dân tộc để góp phần xây dựng nên 1 nước Việt Nam văn hiến và giàu mạnh.
Truyền thống tốt đẹp ấy đã được dân chúng ta kế thừa và phát huy trong cuộc sống ngày nay. Trên khắp quốc gia, ở đâu cũng vậy, từ thị thành tới nông thôn, miền xuôi tới miền ngược, người dân Việt Nam đều yêu mến, tôn trọng ông thầy, đều dành cho thầy những tình cảm ưu ái nhất, đặc thù là lòng hàm ơn thâm thúy thầy, đã dạy con cái họ nên người. Trong cảnh ngộ sơn hà còn nghèo, đời sống thầy giáo còn nhiều gian khổ, họ đã tận tâm giúp sức thầy 1 cách thật tình và cảm động. Các dân tộc vùng cao đã coi các thầy giáo, cô giáo miền xuôi lên dạy học như người con của quê hương minh. Người thầy được suy tôn thì nghề dạy học cũng được coi trọng. Không phải tình cờ nhưng mà giáo dục tập huấn là quốc sách bậc nhất, và ngày 20-11 hằng 5 đã biến thành ngày hội bự của toàn dân đế suy tôn người thầy và nghề dạy học cao quý. Hình ảnh bác mẹ học trò tặng hoa các thầy, cô giáo trong ngày 20- 11 và cả những cán bộ cấp cao của Đảng và Nhà nước tới thăm thầy giáo cũ đã nói lên thâm thúy truyền thông và đạo lý cao đẹp ấy. Từ 1 đạo lý truyền thống của dân tộc, tôn sư trọng đạo đã mang 1 ý nghĩa cách mệnh mới trong thời đại hiện nay gắn liền với tư tưởng “trồng người” cua Chủ tịch Hồ Chí Minh. Nó ko chỉ là đạo lý, tình cảm nhưng mà còn là ý thức, sức mạnh, hành động cách mệnh để đưa quốc gia đi lên càng ngày càng giàu mạnh, tân tiến. Ấy là nét mới của truyền thống tôn sư trọng đạo trong cuộc sống ngày nay của dân chúng ta.
Bước sang thế kỷ XXI, cuộc sống có nhiều đổi mới kéo theo sự đổi mới của giáo dục, của vai trò người thầy và nghề dạy học. Trên cơ sở kế thừa, giữ giàng những mặt tốt đẹp của truyền thống, chúng ta cần biết phát huy và áp dụng đạo lí tôn sư trọng đạo 1 cách thông minh, thích hợp với thực tế cách mệnh mới để đạt kết quả tốt hấp dẫn nhất.
…………….
Mời các bạn tải file tài liệu để xem thêm 2 bài văn mẫu
TagsBài viết số 7 lớp 10 Nghị luận xã hội
[rule_2_plain] [rule_3_plain]#Bài #viết #số #lớp #đề #Nghị #luận #về #truyền #thống #Tôn #sư #trọng #đạo
#Bài #viết #số #lớp #đề #Nghị #luận #về #truyền #thống #Tôn #sư #trọng #đạo
Vik News