Tập làm văn lớp 5: Kể lại câu chuyện nói về truyền thống tôn sư trọng đạo (6 mẫu)
Kể lại câu chuyện nói về truyền thống tôn sư trọng đạo gồm 6 bài văn mẫu, giúp các em học trò lớp 5 có thêm nhiều ý nghĩ mới để càng ngày càng học tốt phân môn Tập làm văn lớp 5.
Thông qua 6 bài kể chuyện truyền thống tôn sư trọng đạo còn giúp củng cố kĩ năng kể chuyện, sẵn sàng cho tiết Kể chuyện được chứng kiến hoặc tham dự tuần 27 – Tiếng Việt lớp 5 tập 2 trang 92 thật tốt. Chi tiết mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây của Vik News nhé:
Đề bài: Kể 1 câu chuyện nhưng em biết trong cuộc sống nói lên truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam – Kể chuyện được chứng kiến hoặc tham dự (SGK Tiếng Việt lớp 5 tập 2 trang 92).
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 1
Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, tới cái ngày nhưng cả 1 5 mới có 1 lần để nhắc học sinh nhớ về thầy cô của mình, đề cập ngày Nhà Giáo Việt Nam thì mọi ký ức của thời học trò lại ùa về. Nhớ những lời dặn dò, những cái vỗ vai, hay cả những lời răn đe nghiêm khắc của thầy cô lúc học sinh mắc phải lỗi.
Thầy cô là người luôn dành tất cả mọi mến thương cho đứa học sinh của mình, kể cả những đứa học sinh nhưng luôn làm mình phát bực la bự lên và mời đi ra khỏi lớp. Thậm chí có thể là đình chỉ học môn ấy 1 tuần cũng có.
Thầy cô là người luôn phải chịu đựng bởi bao trò tai quá nhưng những đứa học sinh gây ra, hay thường là những vị phúc tinh của những học trò bị ăn hiếp. Có thể nói thầy cô như là những thần tượng của học sinh, hay là người cha, người mẹ thứ 2 vậy.
Thầy cô là người đã dạy con nét chữ trước hết để rồi sau này, lúc con bự hơn 1 chút, con mới hiểu sự quan tâm của cô, lúc cầm tay con uốn từng nét chữ ko chỉ thuần tuý là dạy con biết viết, nhưng nết người của con cũng tính từ lúc những nét chữ A,B,C. Là người nhưng phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn nông cạn” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học trò của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn.
Nhớ ngày 20/11 5 xưa chắc người nào cũng trải qua cái thời nhưng đòi mẹ phải sắm quà để đi tặng thầy cô cho bằng được nhưng mà nỗi khổ là ko dám đi 1 mình, lần nào cũng phải mẹ kè kè đi ,khi ấy bé có biết nói gì đâu thấy bạn đi mình cũng đi cho bằng được. Quà 20/11 khi xưa cũng chỉ là dầu gội, mì chính, sữa hay cuốn sổ và cái bút, nhà có điều kiện hơn thì xấp vải cho thầy cô may đồ để đi dạy. Béo lên chút thì đã biết đường đi sắm quà cho thầy cô, nhưng mà tới khi tặng thì run cầm cập, gặp thầy cô ở trường suốt ko sao cả mà lại gặp riêng thầy cô thì ko dám tới. Nhớ khi đi tặng quà thì vừa vào phòng, thấy thầy cô là tặng cho thầy cô rồi nói 1 câu ngắn gọn: “Mừng Cô (Thầy) 20 tháng 11” rồi chạy cái vèo ra ngoài, để thầy cô phải chạy ra gọi học sinh quay quay về ngồi chơi, nhưng mà cũng chỉ ngồi được 5 phút rồi “Cô (Thầy) cho em xin phép”. Tới hôm sau vẫn còn ko dám gặp thầy cô.
Béo lên rồi học cấp 3, ngày 20/11 được xem như là 1 ngày học nhẹ nhàng của học trò thì phải – theo tôi nghĩ như thế. Vì ngày 20/11 thường thì thầy cô giảm giá ko dò bài, học trò cũng chẳng phải canh cánh vì cái giờ dò bài như thường nhật. Thỉnh thoảng thì còn được trò chuyện phiếm và nghỉ học luôn môn ấy, thường thì lớp trường đại diện lớp tặng hoa cho thầy cô rồi thôi, xong cái ngày 20/11.
Nhưng cái ngày 20/11 chẳng phải thầy cô vui vì được nhận hoa và quà của học sinh thôi, thầy cô vui vì thấy rằng những đứa học sinh của mình đã bự khôn hơn, thầy cô lúc thấy những thành tích của mình tốn bao công huân nhiệt huyết đạt được thành tích, ấy là điều nhưng khiến cho thầy cô kiêu hãnh nhất trong đời làm nhà giáo của mình.
Không biết ngày 20/11 của bạn như thế nào nhưng mà của tôi là 1 ngày đầy xúc cảm, tuy đi làm xa chẳng thể đến thăm thầy cô được, nhưng mà ko lúc nào thầy cô ko nhớ đến tôi. Khi tôi gọi dế yêu chưa kịp nói tên mình thì thầy cô đã nhìn thấy tôi trước ,tôi vui tươi và đôi lúc là bật khóc, cho dù khi đi học tôi có phá, có quậy nhất lớp thì thầy cô vẫn nhớ và cười phì nói: “Thằng học sinh phá nhất lớp của cô nay làm ở đâu rồi, có khỏe ko? 5 nay cho gọi dế yêu nhưng mà 5 sau phải về nhà thăm cô ấy nhé!!!”. Trcửa ải qua biết bao lứa học sinh, bao lăm 5 nhà giáo nhưng thầy cô vẫn nhớ học sinh của mình chứng minh 1 điều là thầy cô luôn dành mọi nhiệt huyết cho những đứa học sinh bé nhỏ, dù có hay nghiêm khắc với mình đi chăng nữa thì cũng dễ hiểu là thầy cô chỉ muốn điều tốt nhất cho mình nhưng thôi. Chắc điều ấy người nào cũng cảm thu được như tôi, vì nếu ko có những điều như thế thì bạn có thể thành công hay sống tốt hơn như hiện tại để còn ngồi đọc những dòng tốt viết đây.
Khi ngồi viết những dòng này thì nhớ lại những trò tai quái của mình đã đem lại cho thầy cô… Sao có thể làm những trò đấy nhỉ, mà lại thôi “Nhất quỷ, nhị ma, thứ 3 học sinh” nhưng, nhưng mà dù gì thì cũng mong ngày 20/11 sắp tới, hãy bỏ 1 chút thời kì ví như được hãy tới thăm thầy cô, thầy cô sẽ ko quên bạn đâu, nhưng mà nếu ko được thì hãy dành cho 1 cuộc dế yêu chỉ 5, mười phút thôi. Đừng chỉ gửi 1 cái hình lên mạng Xã hội cho thầy cô và kèm theo dòng ngắn ngủn: “Mừng 20/11, chúc Thầy (Cô) có ngày lễ vui vẻ” là thôi.
Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt con từ những ngày trước hết học lễ, hậu học văn. Những mến thương, trân trọng và thành kính nhất là tất cả những gì con muốn những người cô thầy đã khuyên bảo con nên người. Chúc các thầy cô luôn khỏe mạnh, hạnh phúc để mãi mãi vun vén cho sự nghiệp trồng người.
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 2
5 ấy tôi rời khỏi làng quê ra thị thành Hội An để tiếp diễn việc học.
Ở thế hệ mười 4, trình độ văn hoá lớp 9, nhờ sự giới thiệu của 1 người bạn học, tôi được vào “dạy kèm” cho 1 gia đình sang giàu. Hằng ngày ngoài việc dạy kèm cho 4 cô cậu ấm học từ lớp 1 cho tới lớp 7, tôi còn phải vác gạo, khiêng muối, ghi hoá đơn, tính sổ.
Những khi quá nhớ nhà, quá tủi thân, tôi lại tìm tới căn phòng trọ của thầy tôi. Ở ấy, tôi có thể ngồi hằng giờ bên thầy, có thể tìm đọc những sách báo tôi rất mê nhưng ko có tiền để sắm, chỉ những khi ấy, tôi mới tìm lại được 1 chút ko khí gia đình, 1 chút tình thương, 1 chút xoa dịu nhưng tôi sớm bị đánh mất.
Tôi còn nhớ có 1 buổi chiều trời se lạnh, sau lúc đã mỏi mệt với những trang sách không lo nghĩ, thầy trò tôi bèn rủ nhau đi dạo phố. Không khí tâng bừng của phố xá những ngày cuối 5 sẵn sàng đón Noel khiến cho thầy trò tôi cảm thấy lẻ loi thêm, thành ra, thầy bèn dẫn tôi vào Khổng miếu để chơi.
Sau lúc ngồi dưới chân tượng Khổng Tử, 2 thầy trò tôi đều yên lặng đeo đuổi những ý nghĩa riêng tây. Bỗng thầy tôi đưa tay vào túi áo rút tờ giấy bạc 2 trăm ngàn đồng còn mới nguyên, chưa có nếp gấp, nhẹ nhõm bỏ vào túi áo của tôi. Tôi thấy thầy đưa tay chặn nắp túi lo tôi như thầm bảo: “Hãy đừng nói gì cả”. Trên môi thầy nở nụ cười hiền từ với 1 chiếc răng khểnh rất cute. Còn tôi ko sao ngăn được 2 giọt nước mắt cứ lăn dài xuống má.
Cuộc đời ngang trái dẫn tôi vào trường sư phạm để rồi biến thành 1 thầy giáo. Mỗi lần trời trở rét, mỗi lần lĩnh lương có những tờ giấy bạc mới tôi lại nhớ tới thầy, nhớ nụ cười thật hiền với chiếc răng khểnh cute của thầy tôi vào 1 buổi chiều xa lơ xa lắc trong dĩ vãng mù sương của tôi!
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 3
Cha ông ta từ xa xưa vẫn thường răn dạy: Tôn sư trọng đạo. Học sinh bao đời nay vẫn luôn mang nặng 2 tiếng “tri ân” đối với những người đã khuyên bảo mình. Ai đã từng nghe câu chuyện “Nghĩa thầy trò” chắc chẳng thể nào quên hình ảnh cụ giáo Chu cùng các đệ tử tuần tự vái tạ người thầy già.
Từ sáng sớm, các đệ tử đã tề tựu trước sân nhà cụ giáo Chu để mừng thọ thầy. Cụ giáo đội khăn ngay ngắn, mặc áo dài thân, ngồi nghiêm kính trên sập. Mấy cậu học sinh cũ từ xa về dâng biếu thầy những cuốn sách quý. Cụ giáo vui tươi hỏi thăm công tác của từng người, cụ khuyên bảo các học sinh bé.
– Thầy cảm ơn các anh! – Cụ giáo nói lớn với các đệ tử của mình. – Hiện thời, nhân có đông đủ đệ tử, thầy muốn mời tất cả các anh theo thầy đến thăm 1 người nhưng thầy mang ơn rất nặng.
Các đệ tử đồng thanh dạ ran, người nào người nào cũng ngóng chờ xem người thầy dẫn đến gặp là người nào. Cụ giáo Chu đi trước dẫn đường, học sinh theo sau. Các anh có tuổi đi ngay sau thầy, người ít tuổi hơn nhường bước, là mấy chú tóc để trái đào. Cụ giáo Chu dẫn học sinh đi về cuối làng, sang tận thôn Đoài, tới 1 ngôi nhà tranh đơn sơ nhưng mà lạc quan, yên ấm. Trước hiên, 1 cụ già trên 8 mươi tuổi, râu tóc bạc phơ đang ngồi sưởi nắng. Cụ giáo Chu bước vào sân, chắp tay kính cẩn vái và nói lớn: “Lạy thầy! Bữa nay, con đem tất cả các đệ tử tới tạ ơn thầy.” Cụ già tóc bạc ngước lên, nghiêng đầu nghe. Chừng như cụ đã nghễnh ngãng. Thầy giáo Chu vội nói lớn câu nói mới rồi 1 lần nữa. Thầy nói với các đệ tử đây là cụ đồ xưa kia đã dạy vỡ lòng cho thầy.
Tiếp sau cụ giáo Chu, các đệ tử của cụ tuần tự theo thế hệ vái tạ cụ đồ già. Ngày mừng thọ thầy Chu 5 đấy, họ được thêm 1 bài học thấm thía về nghĩa thầy trò. Ấy cũng chính là lời dạy của cha ông ta từ xưa: tôn sư trọng đạo. Chúng ta phải biết quý trọng người thầy đã khuyên bảo mình và ghi nhớ những đạo lí tốt đẹp thầy truyền dạy.
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 4
Cây cam trong vườn vào cuối tháng 10 đã 9. Những quả cam căng mọng, tròn lớn ánh lên màu vàng tươi. Chiều thứ 7 hôm trước, ông bắc ghế chọn cắt 20 quả cam lớn nhất, cuốn hút nhất, giống cam Giàng nổi danh vừa thơm, vừa ngọt. Mười quả cam, ông xếp lên 2 đĩa lớn bày lên bàn độc. Mười quả cam còn lại, ông xếp cẩn thận vào chiếc làn mĩ nghệ, quả cam nào cũng có cuống và 2 lá.
Sáng chủ nhật hôm sau, ông gọi 2 cháu lại và bảo:
– Cháu Lương ở nhà coi nhà. Có người nào tới chơi, cháu thưa là ông đi sang làng Trịnh độ 10 giờ mới về. Còn cháu Quân đi theo ông; ăn mặc phải tiêm tất vào.
7 giờ sáng, nắng tháng mười vàng hoe. Ông đi trước, em xách làn cam theo sau. Những 5 trước đây, anh Quang còn ở nhà, chỉ có anh mới được đi theo ông lúc có việc gì ấy.
Anh Quang đã vào Đà Nẵng học đại học, đây là lần trước hết em được vinh hạnh đi theo ông.
Đường liên thôn, liên xã đã được xi măng hóa rất phẳng và thẳng tắp, đôi lúc có 1 chiếc xe máy vút qua. Vượt qua cánh đồng lúa 9, đi dọc con mương dài, rẽ vào làng Trịnh. Tới gốc đa làng vào cái đình 4 góc uốn cong, có 2 con nghê đá… ông ngừng lại nói: hơn 60 5 về trước, ông học với cụ giáo Bình, học trong đình làng đây. Bàn ghế kê bằng cánh cửa. Học thích lắm, vui lắm! Ông cháu ta sắp vào thăm cụ.
Con trai trưởng cụ giáo Bình hiện là kĩ sư đang công việc ở phòng Nông nghiệp – Nông thôn huyện nhà ra chào và tiếp chuyện ông. Hai đứa nhỏ con bác Lợi cũng đang học Tiểu học ra chơi với em. Lần đầu mới gặp, nhưng mà cùng trang lứa nên chúng em quen thói ngay.
Ông bày 10 quả cam lên cái mâm bồng sơn son thếp vàng long trọng đặt lên bàn độc, rồi thắp hương khấn. Ông nói với bác Lợi:
– Ảnh thầy bị ẩm và mờ đi. Có nhẽ ta nên chụp lại, phục chế lại, bác Lợi nhỉ.
– Vợ chồng em và các cháu cũng đã bàn định rồi ấy ạ…
Hết tuần hương, ông lại thắp hương cắm lên bàn độc, chắp tay vái rồi xin phép bác Lợi, 2 ông cháu ra về.
Khi về, 2 ông cháu đi tắt cánh đồng lúa tốt bời bời. Ông kể lại 1 số kỉ niệm về cụ giáo Bình. Ông nói:
– Cụ giáo Bình nghiêm khắc lắm, nhưng mà ko đánh học trò bao giờ. Hôm nào trời mưa, học sinh xa, cụ giữ lại cho ăn cơm, ăn khoai vui lắm. Chữ cụ rất đẹp, dạy môn gì cũng giỏi. Phi cơ Mĩ ném bom trường học, cụ là Hiệu trường và 2 thầy giáo trẻ đã hi sinh vào 5 1971. Ngày mai, 11 tháng 11 là giỗ cụ ấy. Ông cháu ta bữa nay sang là để thắp hương và dâng cụ mấy trái cam đầu vụ. Nhờ cụ khuyên bảo nhưng ông mới nên người, mới có gia đình cháu hiện nay.
Em bâng khuâng nghĩ: “Mùa cam sang 5, cháu lại được theo ông sang thăm cụ giáo Bình lần nữa.”.
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 5
Nhân ngày 2 mươi tháng mười 1, ngày nhà giáo Việt Nam, trường em đã trang trọng tổ chức lễ mít tinh kỉ niệm nhằm tri ân công ơn của thầy cô đối với các lứa tuổi học sinh. Chúng em đã sẵn sàng những bó hồng tươi thắm, những tiết mục văn nghệ rực rỡ nhất dành cho thầy cô nhân ngày lễ đặc trưng này. Cũng trong ngày 20/11 chúng em được chứng kiến tấm lòng mến thương, trân trọng của các anh chị đã ra trường dành cho mái trường và giáo viên cũ của mình.
Vào buổi sáng ngày 20/11 chúng em cực kỳ nô nức, sôi động sẵn sàng cho lễ mít tinh, có lớp đảm nhiệm nhiệm vụ bày vẽ, tổ chức cho buổi lễ, lớp thì cắt cử nhau trực nhật để ko gian sân trường trang trang, xinh tươi nhất. Cũng có lớp tập tành lại những tiết mục văn nghệ để sẵn sàng trình diễn cho lễ kỉ niệm sắp đến.
Mọi người đều cực kỳ sôi động với công tác của riêng mình. Khi buổi lễ mở đầu, chúng em được nghe lời diễn văn đầy ý nghĩa của thầy hiệu trưởng về ý nghĩa của nghề giáo và ngày kỉ niệm 20/11. Sau ấy những tiết mục văn nghệ cũng được tổ chức 1 cách trót lọt với giải nhất thuộc về anh chị lớp 5 A.
Sau lễ mít tinh, chúng em thu gọn bàn ghế vào thì thấy những anh chị đã ra trường nhiều 5 trước trở về trường và tặng thầy cô những bó hoa tươi thắm. Các anh chị đều dành cho giáo viên cũ của mình tấm lòng thương mến tâm thành, thành ra nhưng dù đã ra trường thì anh chị cũng vẫn thu xếp thời kì để về thăm lại mái trường xưa, thăm lại thầy cô và nói những lời tri ân công huân đầy thâm thúy.
Hình ảnh của các anh chị làm cho em cực kỳ cảm động, ấy chính là ý thức tôn sư trọng đạo nhưng thầy cô vẫn thường dạy cho chúng em trong những giờ học đạo đức. Ấy cũng chính là những đức tính tốt, những tấm gương đẹp để cho chúng em học tập và noi theo.
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 6
Bước vào cổng trường, ko khí rộn rã nô nức của các em học trò làm cho chúng em cũng bâng khuâng 1 thú vui xao xuyến, chúng em như tìm thấy được bóng vía của chính mình trên những bộ mặt hồn nhiên, trong trắng kia. Chúng em đã trải đời qua quãng thời kì đẹp tương tự, để giờ đây lúc trở về thì những kí ức đấy lại trỗi dậy mạnh bạo, những kí ức lúc xưa cũng ùa về.
Chúng em đã vào văn phòng của thầy cô để tặng thầy cô những bó hoa tươi thắm, những lời chúc tâm thành nhân ngày lễ trọng đại này. Những bó hoa tươi thắm cũng chính là tấm lòng trân trọng hàm ân của chúng em dành cho thầy cô. Chúng em mỗi ngày 1 bự thêm, thầy cô chừng như vẫn vậy, vẫn là những người thầy, người cô đầy nhân đức, tâm huyết với nghề. Chuyến về thăm trường này 1 mặt chúng em muốn gửi lời tri ân tới thầy cô nhưng mà cũng là chuyến đi đầy mong mỏi cho cuộc gặp mặt với cô giáo chủ nhiệm cũ đầy mến yêu của lớp chúng em xưa.
Cô giáo chủ nhiệm của lớp em là cô Duyên, cô là người gánh vác, dìu dắt các hoạt động của lớp nhưng mà cũng là thầy cô giáo gánh vác môn tiếng việt của chúng em. Cô là 1 người mẹ thứ 2 của chúng em với tấm lòng nhân đức, mến thương, ân cần tận tụy tới từng hoạt động, tới từng học trò trong lớp, cô là người nhưng chúng em cực kỳ yêu quý và kính trọng. Dù đã ra trường được nhiều 5 nhưng mà cô vẫn nhớ rõ tên, biệt danh của từng đứa, điều này làm cho em và các bạn đều cực kỳ xúc động.
Có 1 kỉ niệm nhưng em nhớ mãi, ấy là vào kì học thứ nhất của 5 học lớp 5, lúc đấy chúng em đã là những người anh người chị trong mái trường tiểu học, tâm sinh lí cũng tăng trưởng chưa toàn diện nên chúng em cực kỳ bướng bỉnh và khó bảo. Từ lớp 1 tới lớp 4 thì thành tựu học của chúng em rất khả quan, nhưng mà lên lớp 5 chúng em trở thành chây lười, phá phách hơn và thường xuyên nằm trong danh sách những lớp cá biệt của trường. Các giáo viên cũng rất e sợ lúc nhận làm chủ nhiệm của em, nhưng mà cô Duyên thì ko tương tự, cô đã đề xuất ban giám hiệu xin làm chủ nhiệm của lớp chúng em.
Ngày đầu vào lớp, như thường lệ chúng em ko mấy để mắt tới tới sự hiện ra của cô giáo mới nhưng chỉ nghĩ xem có những trò tinh nghịch, phá phách nào cho thú vị. Nhưng cô Duyên ko bị những trò tinh nghịch của chúng em khiến cho giận dữ, trái lại chúng em càng nghịch thì cô càng nhẹ nhõm nhắc nhở, cô tới từng nơi, hướng dẫn cho từng đứa học trò chúng em. Ai mắc lỗi cô cũng ko trách móc trước lớp nhưng cô thường gọi riêng những học trò đấy để nhắc nhở nhẹ nhõm. Dần dà trước sự ân cần của cô,chúng em cảm thấy yêu quý cô hơn và cũng nghe lời cô học hành thận trọng.
Trong suốt công đoạn học, cô luôn chủ động tương trợ, cung ứng chúng em trong học tập và thi đua. Không chỉ vậy, cô còn thường xuyên tổ chức cho chúng em vui chơi, liên hoan nhẹ vào mỗi buổi sinh hoạt, thay vì hoạt động kiểm điểm những học trò có hành vi ko tốt trong tuần. Sự hiện ra của cô như 1 phép diệu kì đối với lớp học chúng em, lớp em từ 1 lớp tinh nghịch phá phách đã có tinh thần học hơn, và cuối kì kết quả học tập tốt chính là công huân lớn bự của cô.
Những người thầy, người cô là những người cho ta tri thức, khuyên bảo chúng ta nên người, bằng tấm lòng tâm huyết với nghề và tấm lòng mến thương học trò, các thầy cô đã biến thành những người chèo đò đưa bao lứa tuổi học trò tới bờ bến bên kia của kiến thức. Là mỗi học trò chúng ta cần hàm ân, trân trọng những người đã mến thương, khuyên bảo chúng ta, cho chúng ta những tri thức hữu ích nhưng trang bị cho chúng ta những hành trang để bước vào đời.
.
Xem thêm thông tin Tập làm văn lớp 5: Kể lại câu chuyện nói về truyền thống tôn sư trọng đạo (6 mẫu)
Tập làm văn lớp 5: Kể lại câu chuyện nói về truyền thống tôn sư trọng đạo (6 mẫu)
Kể lại câu chuyện nói về truyền thống tôn sư trọng đạo gồm 6 bài văn mẫu, giúp các em học trò lớp 5 có thêm nhiều ý nghĩ mới để càng ngày càng học tốt phân môn Tập làm văn lớp 5.
Thông qua 6 bài kể chuyện truyền thống tôn sư trọng đạo còn giúp củng cố kĩ năng kể chuyện, sẵn sàng cho tiết Kể chuyện được chứng kiến hoặc tham dự tuần 27 – Tiếng Việt lớp 5 tập 2 trang 92 thật tốt. Chi tiết mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây của Vik News nhé:
Đề bài: Kể 1 câu chuyện nhưng em biết trong cuộc sống nói lên truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam – Kể chuyện được chứng kiến hoặc tham dự (SGK Tiếng Việt lớp 5 tập 2 trang 92).
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 1
Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, tới cái ngày nhưng cả 1 5 mới có 1 lần để nhắc học sinh nhớ về thầy cô của mình, đề cập ngày Nhà Giáo Việt Nam thì mọi ký ức của thời học trò lại ùa về. Nhớ những lời dặn dò, những cái vỗ vai, hay cả những lời răn đe nghiêm khắc của thầy cô lúc học sinh mắc phải lỗi.
Thầy cô là người luôn dành tất cả mọi mến thương cho đứa học sinh của mình, kể cả những đứa học sinh nhưng luôn làm mình phát bực la bự lên và mời đi ra khỏi lớp. Thậm chí có thể là đình chỉ học môn ấy 1 tuần cũng có.
Thầy cô là người luôn phải chịu đựng bởi bao trò tai quá nhưng những đứa học sinh gây ra, hay thường là những vị phúc tinh của những học trò bị ăn hiếp. Có thể nói thầy cô như là những thần tượng của học sinh, hay là người cha, người mẹ thứ 2 vậy.
Thầy cô là người đã dạy con nét chữ trước hết để rồi sau này, lúc con bự hơn 1 chút, con mới hiểu sự quan tâm của cô, lúc cầm tay con uốn từng nét chữ ko chỉ thuần tuý là dạy con biết viết, nhưng nết người của con cũng tính từ lúc những nét chữ A,B,C. Là người nhưng phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn nông cạn” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học trò của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn.
Nhớ ngày 20/11 5 xưa chắc người nào cũng trải qua cái thời nhưng đòi mẹ phải sắm quà để đi tặng thầy cô cho bằng được nhưng mà nỗi khổ là ko dám đi 1 mình, lần nào cũng phải mẹ kè kè đi ,khi ấy bé có biết nói gì đâu thấy bạn đi mình cũng đi cho bằng được. Quà 20/11 khi xưa cũng chỉ là dầu gội, mì chính, sữa hay cuốn sổ và cái bút, nhà có điều kiện hơn thì xấp vải cho thầy cô may đồ để đi dạy. Béo lên chút thì đã biết đường đi sắm quà cho thầy cô, nhưng mà tới khi tặng thì run cầm cập, gặp thầy cô ở trường suốt ko sao cả mà lại gặp riêng thầy cô thì ko dám tới. Nhớ khi đi tặng quà thì vừa vào phòng, thấy thầy cô là tặng cho thầy cô rồi nói 1 câu ngắn gọn: “Mừng Cô (Thầy) 20 tháng 11” rồi chạy cái vèo ra ngoài, để thầy cô phải chạy ra gọi học sinh quay quay về ngồi chơi, nhưng mà cũng chỉ ngồi được 5 phút rồi “Cô (Thầy) cho em xin phép”. Tới hôm sau vẫn còn ko dám gặp thầy cô.
Béo lên rồi học cấp 3, ngày 20/11 được xem như là 1 ngày học nhẹ nhàng của học trò thì phải – theo tôi nghĩ như thế. Vì ngày 20/11 thường thì thầy cô giảm giá ko dò bài, học trò cũng chẳng phải canh cánh vì cái giờ dò bài như thường nhật. Thỉnh thoảng thì còn được trò chuyện phiếm và nghỉ học luôn môn ấy, thường thì lớp trường đại diện lớp tặng hoa cho thầy cô rồi thôi, xong cái ngày 20/11.
Nhưng cái ngày 20/11 chẳng phải thầy cô vui vì được nhận hoa và quà của học sinh thôi, thầy cô vui vì thấy rằng những đứa học sinh của mình đã bự khôn hơn, thầy cô lúc thấy những thành tích của mình tốn bao công huân nhiệt huyết đạt được thành tích, ấy là điều nhưng khiến cho thầy cô kiêu hãnh nhất trong đời làm nhà giáo của mình.
Không biết ngày 20/11 của bạn như thế nào nhưng mà của tôi là 1 ngày đầy xúc cảm, tuy đi làm xa chẳng thể đến thăm thầy cô được, nhưng mà ko lúc nào thầy cô ko nhớ đến tôi. Khi tôi gọi dế yêu chưa kịp nói tên mình thì thầy cô đã nhìn thấy tôi trước ,tôi vui tươi và đôi lúc là bật khóc, cho dù khi đi học tôi có phá, có quậy nhất lớp thì thầy cô vẫn nhớ và cười phì nói: “Thằng học sinh phá nhất lớp của cô nay làm ở đâu rồi, có khỏe ko? 5 nay cho gọi dế yêu nhưng mà 5 sau phải về nhà thăm cô ấy nhé!!!”. Trcửa ải qua biết bao lứa học sinh, bao lăm 5 nhà giáo nhưng thầy cô vẫn nhớ học sinh của mình chứng minh 1 điều là thầy cô luôn dành mọi nhiệt huyết cho những đứa học sinh bé nhỏ, dù có hay nghiêm khắc với mình đi chăng nữa thì cũng dễ hiểu là thầy cô chỉ muốn điều tốt nhất cho mình nhưng thôi. Chắc điều ấy người nào cũng cảm thu được như tôi, vì nếu ko có những điều như thế thì bạn có thể thành công hay sống tốt hơn như hiện tại để còn ngồi đọc những dòng tốt viết đây.
Khi ngồi viết những dòng này thì nhớ lại những trò tai quái của mình đã đem lại cho thầy cô… Sao có thể làm những trò đấy nhỉ, mà lại thôi “Nhất quỷ, nhị ma, thứ 3 học sinh” nhưng, nhưng mà dù gì thì cũng mong ngày 20/11 sắp tới, hãy bỏ 1 chút thời kì ví như được hãy tới thăm thầy cô, thầy cô sẽ ko quên bạn đâu, nhưng mà nếu ko được thì hãy dành cho 1 cuộc dế yêu chỉ 5, mười phút thôi. Đừng chỉ gửi 1 cái hình lên mạng Xã hội cho thầy cô và kèm theo dòng ngắn ngủn: “Mừng 20/11, chúc Thầy (Cô) có ngày lễ vui vẻ” là thôi.
Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt con từ những ngày trước hết học lễ, hậu học văn. Những mến thương, trân trọng và thành kính nhất là tất cả những gì con muốn những người cô thầy đã khuyên bảo con nên người. Chúc các thầy cô luôn khỏe mạnh, hạnh phúc để mãi mãi vun vén cho sự nghiệp trồng người.
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 2
5 ấy tôi rời khỏi làng quê ra thị thành Hội An để tiếp diễn việc học.
Ở thế hệ mười 4, trình độ văn hoá lớp 9, nhờ sự giới thiệu của 1 người bạn học, tôi được vào “dạy kèm” cho 1 gia đình sang giàu. Hằng ngày ngoài việc dạy kèm cho 4 cô cậu ấm học từ lớp 1 cho tới lớp 7, tôi còn phải vác gạo, khiêng muối, ghi hoá đơn, tính sổ.
Những khi quá nhớ nhà, quá tủi thân, tôi lại tìm tới căn phòng trọ của thầy tôi. Ở ấy, tôi có thể ngồi hằng giờ bên thầy, có thể tìm đọc những sách báo tôi rất mê nhưng ko có tiền để sắm, chỉ những khi ấy, tôi mới tìm lại được 1 chút ko khí gia đình, 1 chút tình thương, 1 chút xoa dịu nhưng tôi sớm bị đánh mất.
Tôi còn nhớ có 1 buổi chiều trời se lạnh, sau lúc đã mỏi mệt với những trang sách không lo nghĩ, thầy trò tôi bèn rủ nhau đi dạo phố. Không khí tâng bừng của phố xá những ngày cuối 5 sẵn sàng đón Noel khiến cho thầy trò tôi cảm thấy lẻ loi thêm, thành ra, thầy bèn dẫn tôi vào Khổng miếu để chơi.
Sau lúc ngồi dưới chân tượng Khổng Tử, 2 thầy trò tôi đều yên lặng đeo đuổi những ý nghĩa riêng tây. Bỗng thầy tôi đưa tay vào túi áo rút tờ giấy bạc 2 trăm ngàn đồng còn mới nguyên, chưa có nếp gấp, nhẹ nhõm bỏ vào túi áo của tôi. Tôi thấy thầy đưa tay chặn nắp túi lo tôi như thầm bảo: “Hãy đừng nói gì cả”. Trên môi thầy nở nụ cười hiền từ với 1 chiếc răng khểnh rất cute. Còn tôi ko sao ngăn được 2 giọt nước mắt cứ lăn dài xuống má.
Cuộc đời ngang trái dẫn tôi vào trường sư phạm để rồi biến thành 1 thầy giáo. Mỗi lần trời trở rét, mỗi lần lĩnh lương có những tờ giấy bạc mới tôi lại nhớ tới thầy, nhớ nụ cười thật hiền với chiếc răng khểnh cute của thầy tôi vào 1 buổi chiều xa lơ xa lắc trong dĩ vãng mù sương của tôi!
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 3
Câu chuyện nói về truyền thống tôn sư trọng đạoÔng cha ta từ xa xưa vẫn thường răn dạy: Tôn sư trọng đạo. Học sinh bao đời nay vẫn luôn mang nặng 2 tiếng “tri ân” đối với những người đã khuyên bảo mình. Ai đã từng nghe câu chuyện “Nghĩa thầy trò” chắc chẳng thể nào quên hình ảnh cụ giáo Chu cùng các đệ tử tuần tự vái tạ người thầy già.
Từ sáng sớm, các đệ tử đã tề tựu trước sân nhà cụ giáo Chu để mừng thọ thầy. Cụ giáo đội khăn ngay ngắn, mặc áo dài thân, ngồi nghiêm kính trên sập. Mấy cậu học sinh cũ từ xa về dâng biếu thầy những cuốn sách quý. Cụ giáo vui tươi hỏi thăm công tác của từng người, cụ khuyên bảo các học sinh bé.
– Thầy cảm ơn các anh! – Cụ giáo nói lớn với các đệ tử của mình. – Hiện thời, nhân có đông đủ đệ tử, thầy muốn mời tất cả các anh theo thầy đến thăm 1 người nhưng thầy mang ơn rất nặng.
Các đệ tử đồng thanh dạ ran, người nào người nào cũng ngóng chờ xem người thầy dẫn đến gặp là người nào. Cụ giáo Chu đi trước dẫn đường, học sinh theo sau. Các anh có tuổi đi ngay sau thầy, người ít tuổi hơn nhường bước, là mấy chú tóc để trái đào. Cụ giáo Chu dẫn học sinh đi về cuối làng, sang tận thôn Đoài, tới 1 ngôi nhà tranh đơn sơ nhưng mà lạc quan, yên ấm. Trước hiên, 1 cụ già trên 8 mươi tuổi, râu tóc bạc phơ đang ngồi sưởi nắng. Cụ giáo Chu bước vào sân, chắp tay kính cẩn vái và nói lớn: “Lạy thầy! Bữa nay, con đem tất cả các đệ tử tới tạ ơn thầy.” Cụ già tóc bạc ngước lên, nghiêng đầu nghe. Chừng như cụ đã nghễnh ngãng. Thầy giáo Chu vội nói lớn câu nói mới rồi 1 lần nữa. Thầy nói với các đệ tử đây là cụ đồ xưa kia đã dạy vỡ lòng cho thầy.
Tiếp sau cụ giáo Chu, các đệ tử của cụ tuần tự theo thế hệ vái tạ cụ đồ già. Ngày mừng thọ thầy Chu 5 đấy, họ được thêm 1 bài học thấm thía về nghĩa thầy trò. Ấy cũng chính là lời dạy của cha ông ta từ xưa: tôn sư trọng đạo. Chúng ta phải biết quý trọng người thầy đã khuyên bảo mình và ghi nhớ những đạo lí tốt đẹp thầy truyền dạy.
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 4
Cây cam trong vườn vào cuối tháng 10 đã 9. Những quả cam căng mọng, tròn lớn ánh lên màu vàng tươi. Chiều thứ 7 hôm trước, ông bắc ghế chọn cắt 20 quả cam lớn nhất, cuốn hút nhất, giống cam Giàng nổi danh vừa thơm, vừa ngọt. Mười quả cam, ông xếp lên 2 đĩa lớn bày lên bàn độc. Mười quả cam còn lại, ông xếp cẩn thận vào chiếc làn mĩ nghệ, quả cam nào cũng có cuống và 2 lá.
Sáng chủ nhật hôm sau, ông gọi 2 cháu lại và bảo:
– Cháu Lương ở nhà coi nhà. Có người nào tới chơi, cháu thưa là ông đi sang làng Trịnh độ 10 giờ mới về. Còn cháu Quân đi theo ông; ăn mặc phải tiêm tất vào.
7 giờ sáng, nắng tháng mười vàng hoe. Ông đi trước, em xách làn cam theo sau. Những 5 trước đây, anh Quang còn ở nhà, chỉ có anh mới được đi theo ông lúc có việc gì ấy.
Anh Quang đã vào Đà Nẵng học đại học, đây là lần trước hết em được vinh hạnh đi theo ông.
Đường liên thôn, liên xã đã được xi măng hóa rất phẳng và thẳng tắp, đôi lúc có 1 chiếc xe máy vút qua. Vượt qua cánh đồng lúa 9, đi dọc con mương dài, rẽ vào làng Trịnh. Tới gốc đa làng vào cái đình 4 góc uốn cong, có 2 con nghê đá… ông ngừng lại nói: hơn 60 5 về trước, ông học với cụ giáo Bình, học trong đình làng đây. Bàn ghế kê bằng cánh cửa. Học thích lắm, vui lắm! Ông cháu ta sắp vào thăm cụ.
Con trai trưởng cụ giáo Bình hiện là kĩ sư đang công việc ở phòng Nông nghiệp – Nông thôn huyện nhà ra chào và tiếp chuyện ông. Hai đứa nhỏ con bác Lợi cũng đang học Tiểu học ra chơi với em. Lần đầu mới gặp, nhưng mà cùng trang lứa nên chúng em quen thói ngay.
Ông bày 10 quả cam lên cái mâm bồng sơn son thếp vàng long trọng đặt lên bàn độc, rồi thắp hương khấn. Ông nói với bác Lợi:
– Ảnh thầy bị ẩm và mờ đi. Có nhẽ ta nên chụp lại, phục chế lại, bác Lợi nhỉ.
– Vợ chồng em và các cháu cũng đã bàn định rồi ấy ạ…
Hết tuần hương, ông lại thắp hương cắm lên bàn độc, chắp tay vái rồi xin phép bác Lợi, 2 ông cháu ra về.
Khi về, 2 ông cháu đi tắt cánh đồng lúa tốt bời bời. Ông kể lại 1 số kỉ niệm về cụ giáo Bình. Ông nói:
– Cụ giáo Bình nghiêm khắc lắm, nhưng mà ko đánh học trò bao giờ. Hôm nào trời mưa, học sinh xa, cụ giữ lại cho ăn cơm, ăn khoai vui lắm. Chữ cụ rất đẹp, dạy môn gì cũng giỏi. Phi cơ Mĩ ném bom trường học, cụ là Hiệu trường và 2 thầy giáo trẻ đã hi sinh vào 5 1971. Ngày mai, 11 tháng 11 là giỗ cụ ấy. Ông cháu ta bữa nay sang là để thắp hương và dâng cụ mấy trái cam đầu vụ. Nhờ cụ khuyên bảo nhưng ông mới nên người, mới có gia đình cháu hiện nay.
Em bâng khuâng nghĩ: “Mùa cam sang 5, cháu lại được theo ông sang thăm cụ giáo Bình lần nữa.”.
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 5
Truyền thống tôn sư trọng đạoNhân ngày 2 mươi tháng mười 1, ngày nhà giáo Việt Nam, trường em đã trang trọng tổ chức lễ mít tinh kỉ niệm nhằm tri ân công ơn của thầy cô đối với các lứa tuổi học sinh. Chúng em đã sẵn sàng những bó hồng tươi thắm, những tiết mục văn nghệ rực rỡ nhất dành cho thầy cô nhân ngày lễ đặc trưng này. Cũng trong ngày 20/11 chúng em được chứng kiến tấm lòng mến thương, trân trọng của các anh chị đã ra trường dành cho mái trường và giáo viên cũ của mình.
Vào buổi sáng ngày 20/11 chúng em cực kỳ nô nức, sôi động sẵn sàng cho lễ mít tinh, có lớp đảm nhiệm nhiệm vụ bày vẽ, tổ chức cho buổi lễ, lớp thì cắt cử nhau trực nhật để ko gian sân trường trang trang, xinh tươi nhất. Cũng có lớp tập tành lại những tiết mục văn nghệ để sẵn sàng trình diễn cho lễ kỉ niệm sắp đến.
Mọi người đều cực kỳ sôi động với công tác của riêng mình. Khi buổi lễ mở đầu, chúng em được nghe lời diễn văn đầy ý nghĩa của thầy hiệu trưởng về ý nghĩa của nghề giáo và ngày kỉ niệm 20/11. Sau ấy những tiết mục văn nghệ cũng được tổ chức 1 cách trót lọt với giải nhất thuộc về anh chị lớp 5 A.
Sau lễ mít tinh, chúng em thu gọn bàn ghế vào thì thấy những anh chị đã ra trường nhiều 5 trước trở về trường và tặng thầy cô những bó hoa tươi thắm. Các anh chị đều dành cho giáo viên cũ của mình tấm lòng thương mến tâm thành, thành ra nhưng dù đã ra trường thì anh chị cũng vẫn thu xếp thời kì để về thăm lại mái trường xưa, thăm lại thầy cô và nói những lời tri ân công huân đầy thâm thúy.
Hình ảnh của các anh chị làm cho em cực kỳ cảm động, ấy chính là ý thức tôn sư trọng đạo nhưng thầy cô vẫn thường dạy cho chúng em trong những giờ học đạo đức. Ấy cũng chính là những đức tính tốt, những tấm gương đẹp để cho chúng em học tập và noi theo.
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 6
Bước vào cổng trường, ko khí rộn rã nô nức của các em học trò làm cho chúng em cũng bâng khuâng 1 thú vui xao xuyến, chúng em như tìm thấy được bóng vía của chính mình trên những bộ mặt hồn nhiên, trong trắng kia. Chúng em đã trải đời qua quãng thời kì đẹp tương tự, để giờ đây lúc trở về thì những kí ức đấy lại trỗi dậy mạnh bạo, những kí ức lúc xưa cũng ùa về.
Chúng em đã vào văn phòng của thầy cô để tặng thầy cô những bó hoa tươi thắm, những lời chúc tâm thành nhân ngày lễ trọng đại này. Những bó hoa tươi thắm cũng chính là tấm lòng trân trọng hàm ân của chúng em dành cho thầy cô. Chúng em mỗi ngày 1 bự thêm, thầy cô chừng như vẫn vậy, vẫn là những người thầy, người cô đầy nhân đức, tâm huyết với nghề. Chuyến về thăm trường này 1 mặt chúng em muốn gửi lời tri ân tới thầy cô nhưng mà cũng là chuyến đi đầy mong mỏi cho cuộc gặp mặt với cô giáo chủ nhiệm cũ đầy mến yêu của lớp chúng em xưa.
Cô giáo chủ nhiệm của lớp em là cô Duyên, cô là người gánh vác, dìu dắt các hoạt động của lớp nhưng mà cũng là thầy cô giáo gánh vác môn tiếng việt của chúng em. Cô là 1 người mẹ thứ 2 của chúng em với tấm lòng nhân đức, mến thương, ân cần tận tụy tới từng hoạt động, tới từng học trò trong lớp, cô là người nhưng chúng em cực kỳ yêu quý và kính trọng. Dù đã ra trường được nhiều 5 nhưng mà cô vẫn nhớ rõ tên, biệt danh của từng đứa, điều này làm cho em và các bạn đều cực kỳ xúc động.
Có 1 kỉ niệm nhưng em nhớ mãi, ấy là vào kì học thứ nhất của 5 học lớp 5, lúc đấy chúng em đã là những người anh người chị trong mái trường tiểu học, tâm sinh lí cũng tăng trưởng chưa toàn diện nên chúng em cực kỳ bướng bỉnh và khó bảo. Từ lớp 1 tới lớp 4 thì thành tựu học của chúng em rất khả quan, nhưng mà lên lớp 5 chúng em trở thành chây lười, phá phách hơn và thường xuyên nằm trong danh sách những lớp cá biệt của trường. Các giáo viên cũng rất e sợ lúc nhận làm chủ nhiệm của em, nhưng mà cô Duyên thì ko tương tự, cô đã đề xuất ban giám hiệu xin làm chủ nhiệm của lớp chúng em.
Ngày đầu vào lớp, như thường lệ chúng em ko mấy để mắt tới tới sự hiện ra của cô giáo mới nhưng chỉ nghĩ xem có những trò tinh nghịch, phá phách nào cho thú vị. Nhưng cô Duyên ko bị những trò tinh nghịch của chúng em khiến cho giận dữ, trái lại chúng em càng nghịch thì cô càng nhẹ nhõm nhắc nhở, cô tới từng nơi, hướng dẫn cho từng đứa học trò chúng em. Ai mắc lỗi cô cũng ko trách móc trước lớp nhưng cô thường gọi riêng những học trò đấy để nhắc nhở nhẹ nhõm. Dần dà trước sự ân cần của cô,chúng em cảm thấy yêu quý cô hơn và cũng nghe lời cô học hành thận trọng.
Trong suốt công đoạn học, cô luôn chủ động tương trợ, cung ứng chúng em trong học tập và thi đua. Không chỉ vậy, cô còn thường xuyên tổ chức cho chúng em vui chơi, liên hoan nhẹ vào mỗi buổi sinh hoạt, thay vì hoạt động kiểm điểm những học trò có hành vi ko tốt trong tuần. Sự hiện ra của cô như 1 phép diệu kì đối với lớp học chúng em, lớp em từ 1 lớp tinh nghịch phá phách đã có tinh thần học hơn, và cuối kì kết quả học tập tốt chính là công huân lớn bự của cô.
Những người thầy, người cô là những người cho ta tri thức, khuyên bảo chúng ta nên người, bằng tấm lòng tâm huyết với nghề và tấm lòng mến thương học trò, các thầy cô đã biến thành những người chèo đò đưa bao lứa tuổi học trò tới bờ bến bên kia của kiến thức. Là mỗi học trò chúng ta cần hàm ân, trân trọng những người đã mến thương, khuyên bảo chúng ta, cho chúng ta những tri thức hữu ích nhưng trang bị cho chúng ta những hành trang để bước vào đời.
TagsKể chuyện lớp 5 Tập làm văn Lớp 5
[rule_2_plain] [rule_3_plain]#Tập #làm #văn #lớp #Kể #lại #câu #chuyện #nói #về #truyền #thống #tôn #sư #trọng #đạo #mẫu
Tập làm văn lớp 5: Kể lại câu chuyện nói về truyền thống tôn sư trọng đạo (6 mẫu)
Kể lại câu chuyện nói về truyền thống tôn sư trọng đạo gồm 6 bài văn mẫu, giúp các em học trò lớp 5 có thêm nhiều ý nghĩ mới để càng ngày càng học tốt phân môn Tập làm văn lớp 5.
Thông qua 6 bài kể chuyện truyền thống tôn sư trọng đạo còn giúp củng cố kĩ năng kể chuyện, sẵn sàng cho tiết Kể chuyện được chứng kiến hoặc tham dự tuần 27 – Tiếng Việt lớp 5 tập 2 trang 92 thật tốt. Chi tiết mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây của Vik News nhé:
Đề bài: Kể 1 câu chuyện nhưng em biết trong cuộc sống nói lên truyền thống tôn sư trọng đạo của người Việt Nam – Kể chuyện được chứng kiến hoặc tham dự (SGK Tiếng Việt lớp 5 tập 2 trang 92).
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 1
Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, tới cái ngày nhưng cả 1 5 mới có 1 lần để nhắc học sinh nhớ về thầy cô của mình, đề cập ngày Nhà Giáo Việt Nam thì mọi ký ức của thời học trò lại ùa về. Nhớ những lời dặn dò, những cái vỗ vai, hay cả những lời răn đe nghiêm khắc của thầy cô lúc học sinh mắc phải lỗi.
Thầy cô là người luôn dành tất cả mọi mến thương cho đứa học sinh của mình, kể cả những đứa học sinh nhưng luôn làm mình phát bực la bự lên và mời đi ra khỏi lớp. Thậm chí có thể là đình chỉ học môn ấy 1 tuần cũng có.
Thầy cô là người luôn phải chịu đựng bởi bao trò tai quá nhưng những đứa học sinh gây ra, hay thường là những vị phúc tinh của những học trò bị ăn hiếp. Có thể nói thầy cô như là những thần tượng của học sinh, hay là người cha, người mẹ thứ 2 vậy.
Thầy cô là người đã dạy con nét chữ trước hết để rồi sau này, lúc con bự hơn 1 chút, con mới hiểu sự quan tâm của cô, lúc cầm tay con uốn từng nét chữ ko chỉ thuần tuý là dạy con biết viết, nhưng nết người của con cũng tính từ lúc những nét chữ A,B,C. Là người nhưng phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn nông cạn” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học trò của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn.
Nhớ ngày 20/11 5 xưa chắc người nào cũng trải qua cái thời nhưng đòi mẹ phải sắm quà để đi tặng thầy cô cho bằng được nhưng mà nỗi khổ là ko dám đi 1 mình, lần nào cũng phải mẹ kè kè đi ,khi ấy bé có biết nói gì đâu thấy bạn đi mình cũng đi cho bằng được. Quà 20/11 khi xưa cũng chỉ là dầu gội, mì chính, sữa hay cuốn sổ và cái bút, nhà có điều kiện hơn thì xấp vải cho thầy cô may đồ để đi dạy. Béo lên chút thì đã biết đường đi sắm quà cho thầy cô, nhưng mà tới khi tặng thì run cầm cập, gặp thầy cô ở trường suốt ko sao cả mà lại gặp riêng thầy cô thì ko dám tới. Nhớ khi đi tặng quà thì vừa vào phòng, thấy thầy cô là tặng cho thầy cô rồi nói 1 câu ngắn gọn: “Mừng Cô (Thầy) 20 tháng 11” rồi chạy cái vèo ra ngoài, để thầy cô phải chạy ra gọi học sinh quay quay về ngồi chơi, nhưng mà cũng chỉ ngồi được 5 phút rồi “Cô (Thầy) cho em xin phép”. Tới hôm sau vẫn còn ko dám gặp thầy cô.
Béo lên rồi học cấp 3, ngày 20/11 được xem như là 1 ngày học nhẹ nhàng của học trò thì phải – theo tôi nghĩ như thế. Vì ngày 20/11 thường thì thầy cô giảm giá ko dò bài, học trò cũng chẳng phải canh cánh vì cái giờ dò bài như thường nhật. Thỉnh thoảng thì còn được trò chuyện phiếm và nghỉ học luôn môn ấy, thường thì lớp trường đại diện lớp tặng hoa cho thầy cô rồi thôi, xong cái ngày 20/11.
Nhưng cái ngày 20/11 chẳng phải thầy cô vui vì được nhận hoa và quà của học sinh thôi, thầy cô vui vì thấy rằng những đứa học sinh của mình đã bự khôn hơn, thầy cô lúc thấy những thành tích của mình tốn bao công huân nhiệt huyết đạt được thành tích, ấy là điều nhưng khiến cho thầy cô kiêu hãnh nhất trong đời làm nhà giáo của mình.
Không biết ngày 20/11 của bạn như thế nào nhưng mà của tôi là 1 ngày đầy xúc cảm, tuy đi làm xa chẳng thể đến thăm thầy cô được, nhưng mà ko lúc nào thầy cô ko nhớ đến tôi. Khi tôi gọi dế yêu chưa kịp nói tên mình thì thầy cô đã nhìn thấy tôi trước ,tôi vui tươi và đôi lúc là bật khóc, cho dù khi đi học tôi có phá, có quậy nhất lớp thì thầy cô vẫn nhớ và cười phì nói: “Thằng học sinh phá nhất lớp của cô nay làm ở đâu rồi, có khỏe ko? 5 nay cho gọi dế yêu nhưng mà 5 sau phải về nhà thăm cô ấy nhé!!!”. Trcửa ải qua biết bao lứa học sinh, bao lăm 5 nhà giáo nhưng thầy cô vẫn nhớ học sinh của mình chứng minh 1 điều là thầy cô luôn dành mọi nhiệt huyết cho những đứa học sinh bé nhỏ, dù có hay nghiêm khắc với mình đi chăng nữa thì cũng dễ hiểu là thầy cô chỉ muốn điều tốt nhất cho mình nhưng thôi. Chắc điều ấy người nào cũng cảm thu được như tôi, vì nếu ko có những điều như thế thì bạn có thể thành công hay sống tốt hơn như hiện tại để còn ngồi đọc những dòng tốt viết đây.
Khi ngồi viết những dòng này thì nhớ lại những trò tai quái của mình đã đem lại cho thầy cô… Sao có thể làm những trò đấy nhỉ, mà lại thôi “Nhất quỷ, nhị ma, thứ 3 học sinh” nhưng, nhưng mà dù gì thì cũng mong ngày 20/11 sắp tới, hãy bỏ 1 chút thời kì ví như được hãy tới thăm thầy cô, thầy cô sẽ ko quên bạn đâu, nhưng mà nếu ko được thì hãy dành cho 1 cuộc dế yêu chỉ 5, mười phút thôi. Đừng chỉ gửi 1 cái hình lên mạng Xã hội cho thầy cô và kèm theo dòng ngắn ngủn: “Mừng 20/11, chúc Thầy (Cô) có ngày lễ vui vẻ” là thôi.
Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt con từ những ngày trước hết học lễ, hậu học văn. Những mến thương, trân trọng và thành kính nhất là tất cả những gì con muốn những người cô thầy đã khuyên bảo con nên người. Chúc các thầy cô luôn khỏe mạnh, hạnh phúc để mãi mãi vun vén cho sự nghiệp trồng người.
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 2
5 ấy tôi rời khỏi làng quê ra thị thành Hội An để tiếp diễn việc học.
Ở thế hệ mười 4, trình độ văn hoá lớp 9, nhờ sự giới thiệu của 1 người bạn học, tôi được vào “dạy kèm” cho 1 gia đình sang giàu. Hằng ngày ngoài việc dạy kèm cho 4 cô cậu ấm học từ lớp 1 cho tới lớp 7, tôi còn phải vác gạo, khiêng muối, ghi hoá đơn, tính sổ.
Những khi quá nhớ nhà, quá tủi thân, tôi lại tìm tới căn phòng trọ của thầy tôi. Ở ấy, tôi có thể ngồi hằng giờ bên thầy, có thể tìm đọc những sách báo tôi rất mê nhưng ko có tiền để sắm, chỉ những khi ấy, tôi mới tìm lại được 1 chút ko khí gia đình, 1 chút tình thương, 1 chút xoa dịu nhưng tôi sớm bị đánh mất.
Tôi còn nhớ có 1 buổi chiều trời se lạnh, sau lúc đã mỏi mệt với những trang sách không lo nghĩ, thầy trò tôi bèn rủ nhau đi dạo phố. Không khí tâng bừng của phố xá những ngày cuối 5 sẵn sàng đón Noel khiến cho thầy trò tôi cảm thấy lẻ loi thêm, thành ra, thầy bèn dẫn tôi vào Khổng miếu để chơi.
Sau lúc ngồi dưới chân tượng Khổng Tử, 2 thầy trò tôi đều yên lặng đeo đuổi những ý nghĩa riêng tây. Bỗng thầy tôi đưa tay vào túi áo rút tờ giấy bạc 2 trăm ngàn đồng còn mới nguyên, chưa có nếp gấp, nhẹ nhõm bỏ vào túi áo của tôi. Tôi thấy thầy đưa tay chặn nắp túi lo tôi như thầm bảo: “Hãy đừng nói gì cả”. Trên môi thầy nở nụ cười hiền từ với 1 chiếc răng khểnh rất cute. Còn tôi ko sao ngăn được 2 giọt nước mắt cứ lăn dài xuống má.
Cuộc đời ngang trái dẫn tôi vào trường sư phạm để rồi biến thành 1 thầy giáo. Mỗi lần trời trở rét, mỗi lần lĩnh lương có những tờ giấy bạc mới tôi lại nhớ tới thầy, nhớ nụ cười thật hiền với chiếc răng khểnh cute của thầy tôi vào 1 buổi chiều xa lơ xa lắc trong dĩ vãng mù sương của tôi!
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 3
Câu chuyện nói về truyền thống tôn sư trọng đạoÔng cha ta từ xa xưa vẫn thường răn dạy: Tôn sư trọng đạo. Học sinh bao đời nay vẫn luôn mang nặng 2 tiếng “tri ân” đối với những người đã khuyên bảo mình. Ai đã từng nghe câu chuyện “Nghĩa thầy trò” chắc chẳng thể nào quên hình ảnh cụ giáo Chu cùng các đệ tử tuần tự vái tạ người thầy già.
Từ sáng sớm, các đệ tử đã tề tựu trước sân nhà cụ giáo Chu để mừng thọ thầy. Cụ giáo đội khăn ngay ngắn, mặc áo dài thân, ngồi nghiêm kính trên sập. Mấy cậu học sinh cũ từ xa về dâng biếu thầy những cuốn sách quý. Cụ giáo vui tươi hỏi thăm công tác của từng người, cụ khuyên bảo các học sinh bé.
– Thầy cảm ơn các anh! – Cụ giáo nói lớn với các đệ tử của mình. – Hiện thời, nhân có đông đủ đệ tử, thầy muốn mời tất cả các anh theo thầy đến thăm 1 người nhưng thầy mang ơn rất nặng.
Các đệ tử đồng thanh dạ ran, người nào người nào cũng ngóng chờ xem người thầy dẫn đến gặp là người nào. Cụ giáo Chu đi trước dẫn đường, học sinh theo sau. Các anh có tuổi đi ngay sau thầy, người ít tuổi hơn nhường bước, là mấy chú tóc để trái đào. Cụ giáo Chu dẫn học sinh đi về cuối làng, sang tận thôn Đoài, tới 1 ngôi nhà tranh đơn sơ nhưng mà lạc quan, yên ấm. Trước hiên, 1 cụ già trên 8 mươi tuổi, râu tóc bạc phơ đang ngồi sưởi nắng. Cụ giáo Chu bước vào sân, chắp tay kính cẩn vái và nói lớn: “Lạy thầy! Bữa nay, con đem tất cả các đệ tử tới tạ ơn thầy.” Cụ già tóc bạc ngước lên, nghiêng đầu nghe. Chừng như cụ đã nghễnh ngãng. Thầy giáo Chu vội nói lớn câu nói mới rồi 1 lần nữa. Thầy nói với các đệ tử đây là cụ đồ xưa kia đã dạy vỡ lòng cho thầy.
Tiếp sau cụ giáo Chu, các đệ tử của cụ tuần tự theo thế hệ vái tạ cụ đồ già. Ngày mừng thọ thầy Chu 5 đấy, họ được thêm 1 bài học thấm thía về nghĩa thầy trò. Ấy cũng chính là lời dạy của cha ông ta từ xưa: tôn sư trọng đạo. Chúng ta phải biết quý trọng người thầy đã khuyên bảo mình và ghi nhớ những đạo lí tốt đẹp thầy truyền dạy.
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 4
Cây cam trong vườn vào cuối tháng 10 đã 9. Những quả cam căng mọng, tròn lớn ánh lên màu vàng tươi. Chiều thứ 7 hôm trước, ông bắc ghế chọn cắt 20 quả cam lớn nhất, cuốn hút nhất, giống cam Giàng nổi danh vừa thơm, vừa ngọt. Mười quả cam, ông xếp lên 2 đĩa lớn bày lên bàn độc. Mười quả cam còn lại, ông xếp cẩn thận vào chiếc làn mĩ nghệ, quả cam nào cũng có cuống và 2 lá.
Sáng chủ nhật hôm sau, ông gọi 2 cháu lại và bảo:
– Cháu Lương ở nhà coi nhà. Có người nào tới chơi, cháu thưa là ông đi sang làng Trịnh độ 10 giờ mới về. Còn cháu Quân đi theo ông; ăn mặc phải tiêm tất vào.
7 giờ sáng, nắng tháng mười vàng hoe. Ông đi trước, em xách làn cam theo sau. Những 5 trước đây, anh Quang còn ở nhà, chỉ có anh mới được đi theo ông lúc có việc gì ấy.
Anh Quang đã vào Đà Nẵng học đại học, đây là lần trước hết em được vinh hạnh đi theo ông.
Đường liên thôn, liên xã đã được xi măng hóa rất phẳng và thẳng tắp, đôi lúc có 1 chiếc xe máy vút qua. Vượt qua cánh đồng lúa 9, đi dọc con mương dài, rẽ vào làng Trịnh. Tới gốc đa làng vào cái đình 4 góc uốn cong, có 2 con nghê đá… ông ngừng lại nói: hơn 60 5 về trước, ông học với cụ giáo Bình, học trong đình làng đây. Bàn ghế kê bằng cánh cửa. Học thích lắm, vui lắm! Ông cháu ta sắp vào thăm cụ.
Con trai trưởng cụ giáo Bình hiện là kĩ sư đang công việc ở phòng Nông nghiệp – Nông thôn huyện nhà ra chào và tiếp chuyện ông. Hai đứa nhỏ con bác Lợi cũng đang học Tiểu học ra chơi với em. Lần đầu mới gặp, nhưng mà cùng trang lứa nên chúng em quen thói ngay.
Ông bày 10 quả cam lên cái mâm bồng sơn son thếp vàng long trọng đặt lên bàn độc, rồi thắp hương khấn. Ông nói với bác Lợi:
– Ảnh thầy bị ẩm và mờ đi. Có nhẽ ta nên chụp lại, phục chế lại, bác Lợi nhỉ.
– Vợ chồng em và các cháu cũng đã bàn định rồi ấy ạ…
Hết tuần hương, ông lại thắp hương cắm lên bàn độc, chắp tay vái rồi xin phép bác Lợi, 2 ông cháu ra về.
Khi về, 2 ông cháu đi tắt cánh đồng lúa tốt bời bời. Ông kể lại 1 số kỉ niệm về cụ giáo Bình. Ông nói:
– Cụ giáo Bình nghiêm khắc lắm, nhưng mà ko đánh học trò bao giờ. Hôm nào trời mưa, học sinh xa, cụ giữ lại cho ăn cơm, ăn khoai vui lắm. Chữ cụ rất đẹp, dạy môn gì cũng giỏi. Phi cơ Mĩ ném bom trường học, cụ là Hiệu trường và 2 thầy giáo trẻ đã hi sinh vào 5 1971. Ngày mai, 11 tháng 11 là giỗ cụ ấy. Ông cháu ta bữa nay sang là để thắp hương và dâng cụ mấy trái cam đầu vụ. Nhờ cụ khuyên bảo nhưng ông mới nên người, mới có gia đình cháu hiện nay.
Em bâng khuâng nghĩ: “Mùa cam sang 5, cháu lại được theo ông sang thăm cụ giáo Bình lần nữa.”.
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 5
Truyền thống tôn sư trọng đạoNhân ngày 2 mươi tháng mười 1, ngày nhà giáo Việt Nam, trường em đã trang trọng tổ chức lễ mít tinh kỉ niệm nhằm tri ân công ơn của thầy cô đối với các lứa tuổi học sinh. Chúng em đã sẵn sàng những bó hồng tươi thắm, những tiết mục văn nghệ rực rỡ nhất dành cho thầy cô nhân ngày lễ đặc trưng này. Cũng trong ngày 20/11 chúng em được chứng kiến tấm lòng mến thương, trân trọng của các anh chị đã ra trường dành cho mái trường và giáo viên cũ của mình.
Vào buổi sáng ngày 20/11 chúng em cực kỳ nô nức, sôi động sẵn sàng cho lễ mít tinh, có lớp đảm nhiệm nhiệm vụ bày vẽ, tổ chức cho buổi lễ, lớp thì cắt cử nhau trực nhật để ko gian sân trường trang trang, xinh tươi nhất. Cũng có lớp tập tành lại những tiết mục văn nghệ để sẵn sàng trình diễn cho lễ kỉ niệm sắp đến.
Mọi người đều cực kỳ sôi động với công tác của riêng mình. Khi buổi lễ mở đầu, chúng em được nghe lời diễn văn đầy ý nghĩa của thầy hiệu trưởng về ý nghĩa của nghề giáo và ngày kỉ niệm 20/11. Sau ấy những tiết mục văn nghệ cũng được tổ chức 1 cách trót lọt với giải nhất thuộc về anh chị lớp 5 A.
Sau lễ mít tinh, chúng em thu gọn bàn ghế vào thì thấy những anh chị đã ra trường nhiều 5 trước trở về trường và tặng thầy cô những bó hoa tươi thắm. Các anh chị đều dành cho giáo viên cũ của mình tấm lòng thương mến tâm thành, thành ra nhưng dù đã ra trường thì anh chị cũng vẫn thu xếp thời kì để về thăm lại mái trường xưa, thăm lại thầy cô và nói những lời tri ân công huân đầy thâm thúy.
Hình ảnh của các anh chị làm cho em cực kỳ cảm động, ấy chính là ý thức tôn sư trọng đạo nhưng thầy cô vẫn thường dạy cho chúng em trong những giờ học đạo đức. Ấy cũng chính là những đức tính tốt, những tấm gương đẹp để cho chúng em học tập và noi theo.
Kể câu chuyện về truyền thống tôn sư trọng đạo – Mẫu 6
Bước vào cổng trường, ko khí rộn rã nô nức của các em học trò làm cho chúng em cũng bâng khuâng 1 thú vui xao xuyến, chúng em như tìm thấy được bóng vía của chính mình trên những bộ mặt hồn nhiên, trong trắng kia. Chúng em đã trải đời qua quãng thời kì đẹp tương tự, để giờ đây lúc trở về thì những kí ức đấy lại trỗi dậy mạnh bạo, những kí ức lúc xưa cũng ùa về.
Chúng em đã vào văn phòng của thầy cô để tặng thầy cô những bó hoa tươi thắm, những lời chúc tâm thành nhân ngày lễ trọng đại này. Những bó hoa tươi thắm cũng chính là tấm lòng trân trọng hàm ân của chúng em dành cho thầy cô. Chúng em mỗi ngày 1 bự thêm, thầy cô chừng như vẫn vậy, vẫn là những người thầy, người cô đầy nhân đức, tâm huyết với nghề. Chuyến về thăm trường này 1 mặt chúng em muốn gửi lời tri ân tới thầy cô nhưng mà cũng là chuyến đi đầy mong mỏi cho cuộc gặp mặt với cô giáo chủ nhiệm cũ đầy mến yêu của lớp chúng em xưa.
Cô giáo chủ nhiệm của lớp em là cô Duyên, cô là người gánh vác, dìu dắt các hoạt động của lớp nhưng mà cũng là thầy cô giáo gánh vác môn tiếng việt của chúng em. Cô là 1 người mẹ thứ 2 của chúng em với tấm lòng nhân đức, mến thương, ân cần tận tụy tới từng hoạt động, tới từng học trò trong lớp, cô là người nhưng chúng em cực kỳ yêu quý và kính trọng. Dù đã ra trường được nhiều 5 nhưng mà cô vẫn nhớ rõ tên, biệt danh của từng đứa, điều này làm cho em và các bạn đều cực kỳ xúc động.
Có 1 kỉ niệm nhưng em nhớ mãi, ấy là vào kì học thứ nhất của 5 học lớp 5, lúc đấy chúng em đã là những người anh người chị trong mái trường tiểu học, tâm sinh lí cũng tăng trưởng chưa toàn diện nên chúng em cực kỳ bướng bỉnh và khó bảo. Từ lớp 1 tới lớp 4 thì thành tựu học của chúng em rất khả quan, nhưng mà lên lớp 5 chúng em trở thành chây lười, phá phách hơn và thường xuyên nằm trong danh sách những lớp cá biệt của trường. Các giáo viên cũng rất e sợ lúc nhận làm chủ nhiệm của em, nhưng mà cô Duyên thì ko tương tự, cô đã đề xuất ban giám hiệu xin làm chủ nhiệm của lớp chúng em.
Ngày đầu vào lớp, như thường lệ chúng em ko mấy để mắt tới tới sự hiện ra của cô giáo mới nhưng chỉ nghĩ xem có những trò tinh nghịch, phá phách nào cho thú vị. Nhưng cô Duyên ko bị những trò tinh nghịch của chúng em khiến cho giận dữ, trái lại chúng em càng nghịch thì cô càng nhẹ nhõm nhắc nhở, cô tới từng nơi, hướng dẫn cho từng đứa học trò chúng em. Ai mắc lỗi cô cũng ko trách móc trước lớp nhưng cô thường gọi riêng những học trò đấy để nhắc nhở nhẹ nhõm. Dần dà trước sự ân cần của cô,chúng em cảm thấy yêu quý cô hơn và cũng nghe lời cô học hành thận trọng.
Trong suốt công đoạn học, cô luôn chủ động tương trợ, cung ứng chúng em trong học tập và thi đua. Không chỉ vậy, cô còn thường xuyên tổ chức cho chúng em vui chơi, liên hoan nhẹ vào mỗi buổi sinh hoạt, thay vì hoạt động kiểm điểm những học trò có hành vi ko tốt trong tuần. Sự hiện ra của cô như 1 phép diệu kì đối với lớp học chúng em, lớp em từ 1 lớp tinh nghịch phá phách đã có tinh thần học hơn, và cuối kì kết quả học tập tốt chính là công huân lớn bự của cô.
Những người thầy, người cô là những người cho ta tri thức, khuyên bảo chúng ta nên người, bằng tấm lòng tâm huyết với nghề và tấm lòng mến thương học trò, các thầy cô đã biến thành những người chèo đò đưa bao lứa tuổi học trò tới bờ bến bên kia của kiến thức. Là mỗi học trò chúng ta cần hàm ân, trân trọng những người đã mến thương, khuyên bảo chúng ta, cho chúng ta những tri thức hữu ích nhưng trang bị cho chúng ta những hành trang để bước vào đời.
TagsKể chuyện lớp 5 Tập làm văn Lớp 5
[rule_2_plain] [rule_3_plain]#Tập #làm #văn #lớp #Kể #lại #câu #chuyện #nói #về #truyền #thống #tôn #sư #trọng #đạo #mẫu
#Tập #làm #văn #lớp #Kể #lại #câu #chuyện #nói #về #truyền #thống #tôn #sư #trọng #đạo #mẫu
Vik News